Hai giây!
Ba giây!
Thanh trường kiếm lao đến, bóng kiếm bao trùm. Trong ba giây này, gần ba mươi lưỡi đao binh dưới sự trợ giúp của những cơn gió mạnh thổi bay mái tóc của Trần Bát Hoang dựng đứng.
Nhưng anh vẫn không có động tĩnh gì cả.
“Rác rưởi”, trên đài cao, Hàn Huyền Tông đang uống rượu, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, ông ta vốn tưởng còn có thể xem kịch vui tiêu tốn thời gian cho đỡ nhàm chán.
Đáng tiếc, xem ra bây giờ tên nhóc này đã hoàn toàn sững sờ, bị dọa sợ ngây người, ngay cả cơ hội để xem kịch cũng không có.
“Rác rưởi đến mức độ này, rốt cuộc sao có thể tiêu diệt được nhà họ Hàn vậy?”, trong lòng Hàn Huyền Tông tràn ngập sát khí, Trần Bát Hoang càng mạnh thì việc tiêu diệt nhà họ Hàn càng hợp lý, càng có thể diện, nhưng hiện tại… tên này căn bản chỉ là đồ bỏ đi, nhà họ Hàn bị tiêu diệt trong tay một tên vô dụng như vậy, chuyện này bị đồn ra ngoài không phải sẽ thành trò cười sao.
Một ngọn lửa giận dâng trào trong lồng ngực Hàn Huyền Tông, ông ta đã hạ quyết tâm, sau trận đấu này nhất định phải băm Trần Bát Hoang và những người có liên quan đến anh thành pa tê rồi ném cho chó ăn!
Lại một giây nữa trôi qua.
Trường đao trường kiếm, các loại binh khí đã đến rất gần Trần Bát Hoang, đã chạm đến lông tơ trên người anh, chạm vào một sợi tóc của anh.
Cũng chính trong một giây này, Trần Bát Hoang vốn đã chết lặng như khúc gỗ nãy giờ, đúng lúc đang trên bờ giữa sự sống và cái chết, anh đột nhiên di chuyển một cách bất ngờ, sải bước tiến lên.
Tốc độ của anh nhanh đến kinh người, lao nhanh như chớp, giống như bóng câu qua cửa sổ, trong chốc lát để lại hàng loạt dư ảnh, tư thế vô cùng kỳ quái, hoàn toàn khiến những thanh trường kiếm cùng trường đao kia mất đi mục tiêu.
Những người nổi tiếng và những người giàu có, những tài phiệt đủ mọi tầng lớp, những ngôi sao tuyến một… không ai có thể nhìn rõ bóng dáng của Trần Bát Hoang, anh như một vị thần, cứ như thế mà biến mất khỏi nơi đó!
Bọn họ là người bình thường, lại đứng ở phía xa nên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay cả hơn hai mươi võ giả cũng chỉ nhìn thấy từng luồng từng luồng dư ảnh, trường kiếm trường đao hạ xuống đâm vào không trung.
Thân hình của Trần Bát Hoang như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện giữa bóng dáng của hơn hai mươi võ giả.
Cùng lúc đó, tại hiện trường đột ngột vang lên những tiếng động lạ.
"Phịch!"
"Phịch!"
"Phịch!"
Trong vòng chưa đầy năm nhịp thở, hơn hai mươi võ giả đã ngã xuống!
Có thể thấy rõ toàn bộ đao và kiếm trên tay bọn họ đều cắm vào trong cơ thể của nhau, đâm vào toàn chỗ hiểm!
Hơn hai mươi cao thủ võ giả gần như đồng thời ngã xuống!
Chỉ còn lại một người, đó chính là đại tông sư duy nhất!
Thanh kiếm trên tay ông ta cũng đâm xuyên qua tim của người cùng phe.
Hơn nữa, người đó còn là huynh đệ của ông ta!
Ông ta không chết, tất cả là nhờ thể hình cường tráng và tốc độ phản ứng nhanh, ông ta tránh được một đao chí mạng, nhưng một cánh tay của ông ta đã bị chặt đứt, cánh tay đó rơi xuống dưới chân ông ta, máu me đầm đìa chói mắt, vẫn đang run rẩy.
Vị đại tông sư gần tám mươi tuổi này gần như sắp gục ngã.
Những người thuộc giới thượng lưu giàu có và những người khác đứng xung quanh đều hoàn toàn choáng váng.
Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao những người đó lại tàn sát lẫn nhau?
“Sao lại thế này?”, các võ giả của hiệp hội võ thuật Hoa Bắc trợn tròn hai mắt, kinh hãi tột độ.
Trên đài cao, Hàn Huyền Tông đột nhiên đứng dậy, nhìn chòng chọc cảnh tượng bên dưới, hoàn toàn không dám tin!
Nếu đổi lại là ông ta thì cũng có thể đánh bại đám người này, nhưng Trần Bát Hoang chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi!
Sao có thể làm được chuyện này?
Chuyện này thực sự là vượt xa sức tưởng tượng của ông ta!
Ngay cả ông ta, từ đầu đến cuối cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!
Trên thực tế, ngoại trừ Trần Đức thì chỉ có vị đại tông sư còn sống sót kia hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi đúng lúc Trần Bát Hoang ra tay, lúc anh thoắt ẩn thoắt hiện trong đám võ giả, tay của những người này gần như không tự chủ được, giống như bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, giơ vũ khí về phía nhau.
Toàn bộ quá trình nhanh đến chóng mặt!
Căn bản không ai có thể phản ứng kịp, cũng không phản kháng nổi!
"Ông, cũng có thể chết rồi!"
Trần Bát Hoang đột nhiên ra tay, một chưởng đánh vào đỉnh đầu của đại tông sư.
Vị đại tông sư này lập tức mất khống chế, văng ra ngoài chết ngay tại chỗ.
Máu tươi tuôn ra chảy trên mặt đất ào ạt như suối, toàn bộ quần áo của Trần Đức đều đã bị máu nhuộm đỏ.
Vẫn không có một giọt nào là của anh.
Từ đầu đến cuối, anh không hề bị thương.
Không đúng, nếu nhất định phải nói anh bị tổn hại gì, vậy thì lúc nãy vì tốc độ quá nhanh, tóc anh lướt qua lưỡi đao, không cẩn thận đứt mất một sợi...
Xung quanh im lặng một cách kỳ lạ, thật sự không ai dám lên tiếng.
Ngay cả Cao Sĩ Long và Tưởng Linh lúc này cũng đang sững sờ.
Sức mạnh của Trần Bát Hoang đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ!
Lúc này, cuối cùng Tưởng Sơ Linh cũng hiểu tại sao Trần Đức lại ghét cô ta đến vậy, ngay từ đầu cô ta đã coi thường Trần Bát Hoang và cho rằng anh rất yếu rất rất yếu.
Tuy nhiên, trên thực tế, sức mạnh của Trần Đức đã vượt xa sức tưởng tượng của cô ta, anh có thiên phú, có bản lĩnh, dĩ nhiên là nên ghét cô ta, không thích cô ta.
Bây giờ nghĩ lại, những việc cô ta đã làm trước đây, sự kiêu ngạo mà cô ta có, những lời bôi nhọ chửi rủa anh, e rằng trong mắt Trần Bát Hoang chỉ là một cười nhỉ?
Hoặc là, thậm chí ngay cả trò cười cũng không phải!
"Leng keng!"
Đột nhiên, Trần Bát Hoang cúi xuống, nhặt sợi xích sắt trên mặt đất, kéo chiếc quan tài, một lần nữa sải bước đi về phía Hàn Huyền Tông.
Lần này, phía dưới không ai dám ngăn cản anh nữa.
Ngay cả hiệp hội võ thuật Hoa Bắc, những võ giả vốn thường kiêu ngạo, quyết định sinh tử của những phú hào nổi tiếng cũng phải khiếp vía, kinh hãi, nơm nớp lo sợ.
Những người được gọi là cao thủ, võ giả, nhưng đối mặt với Trần Đức lại như tránh rắn tránh bọ cạp, sợ sẽ chọc giận anh.
"Leng keng!"
Tiếng xích sắt kéo lê tiếp tục vang lên, chiếc quan tài quét qua mặt đất, làm văng ra từng lớp máu.
Những nơi mà Trần Đức đi qua, không ai dám ngăn, không ai dám cản!
Trên đài cao nơi Hàn Huyền Tông tọa lạc có một dãy bậc thang, tổng cộng ba mươi ba bậc.
Trần Đức đi đến trước bậc thang, một bước, hai bước, ba bước!
Từng bước từng bước đi lên.