"Haha, lão già kia, ông nhát gan vậy sao? Chỉ biết đem lũ kiến này nộp mạng? Còn ông lại núp đằng sau, không có bản lĩnh vậy sao?”, sau vài hơi thở, Trần Bát Hoang lãnh đạm nói: "Nếu như ông không dám xuống vậy thì tôi chỉ đành vất vả một chút, đích thân lên đó tìm ông vậy".
Dứt lời, Trần Đức lại một lần nữa nhấc chiếc quan tài dính đầy máu lên, cất bước đi về phía trước.
Bước chân của anh rất nhẹ, nhưng âm thanh của từng bước chân giẫm lên máu lại rất rõ ràng, lọt vào màng nhĩ của tất cả mọi người. Mùi máu tanh xông vào tam quan, ngũ quan thất khiếu của những ông trùm nổi tiếng có mặt ở đó.
Phía trên, Hàn Huyền Tông vẫn ngồi vững vàng trên Điếu Ngư Đài.
Sắc mặt bĩnh tĩnh như nước.
Dường như những chuyện này đều nằm trong dự liệu của ông ta, đối với người đã chết ông ta không có chút gì gọi là thương tiếc, giống như nhìn thấy một đàn kiến chết đi, không có một chút cảm xúc.
Thậm chí…
Ông ta còn có chút kích động, hy vọng Trần Bát Hoang có thể mạnh hơn, nếu không lại giống như gia chủ nhà họ Cung kia, chưa gì đã bị giết chết, vậy thì còn có ý nghĩ gì?
Đôi mắt cao ngạo của Hàn Huyền Tông tập trung trên người Trần Đức:
"Trần Bát Hoang, thực lực của mày, ít nhất là thực lực mày thể hiện từ nãy đến giờ, vẫn không xứng đích thân Hàn Huyền Tông này ra tay”.
Trong khi ông ta ta nói, hai mươi ba người đến từ hiệp hội võ thuật Hoa Bắc ngồi ở phía trước lập tức đứng lên.
Hai mươi ba người này, tuổi trung bình khoảng năm mươi tuổi, thực lực xếp trong số năm mươi người đứng đầu hiệp hội võ thuật Hoa Bắc, là tâm phúc do Hàn Huyền Tông bồi dưỡng.
Ngày trước, Hàn Huyền Tông bế quan, cũng là bọn luôn đứng sau nhà họ Hàn.
Chỉ là cái đêm nhà họ Hàn bị tiêu diệt quá đột ngột và quá nhanh!
Ai ngờ gia tộc đứng đầu ở Giang Bắc lại bị xóa sổ trong một đêm?
E là ngay cả người đứng đầu nhà họ Hàn lúc đó là Hàn Vân Sơn cũng không ngờ lại có kết cục như vậy!
Những ông lớn đứng phía sau nhà họ Hàn còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ nhà họ Hàn đã bị tiêu diệt triệt để!
Khi Hàn Huyền Tông trở lại, việc đầu tiên chính là hỏi tội bọn họ.
Bọn họ đã cam đoan với Hàn Huyền Tông là nhất định sẽ băm xác hung thủ thành trăm mảnh!
Đúng lúc này, hai mươi ba người, tất cả đều đứng lên.
Trong số đó có hai mươi đại sư, hai tông sư và một đại tông sư!
Bọn họ tập hợp lại với nhau, sát khí cuồn cuộn dâng trào mạnh mẽ, khí thế vô song.
Biểu hiện của những người nổi tiếng và tài phiệt xung quanh đều thay đổi rõ rệt, không ngờ Hàn Huyền Tông lại còn có thủ đoạn này, đội hình hùng hậu như vậy cũng đủ để lật tung bất kỳ gia tộc nào!
Hàn Huyền Tông vô cùng đắc ý, cao cao tại thượng, một đôi mắt nhìn từ trên xuống Trần Đức, khinh thường nói: "Trần Bát Hoang, ngay cả tư cách bước đến trước mặt tao mày còn không có, vậy mà còn muốn khiến tao động thủ? Thật đúng là nằm mơ ban ngày".
Ngừng một lát, Hàn Huyền Tông nói tiếp: "Nếu ai lấy được đầu Trần Bát Hoang, người đó có thể làm đệ tử cuối cùng của tôi, ai lấy được chân hoặc tay, tôi sẽ thưởng công pháp tu võ, ai băm nát thi thể hắn tôi sẽ để người đó làm người phát ngôn của tôi”.
"Lão già này!"
Cao Sĩ Long khẽ thốt lên, Hàn Huyền Tông đây là đang muốn phanh thây của Trần Bát Hoang!
“Chúng ta cần ra tay không?”, Tưởng Sơ Linh hỏi.
“Tạm thời chưa cần, vẫn chưa đến thời điểm mấu chốt”, Cao Sĩ Long xua tay: “Thêu hoa trên gấm không bằng giúp người khi gặp nạn, đợi thêm chút nữa”.
Hàn Huyền Tông hứa sẽ thưởng hậu hĩnh, không chỉ mỗi tâm phúc của ông ta kích động mà ngay cả những người của hiệp hội võ thuật Hoa Bắc cũng vô cùng kinh ngạc, phần thưởng này quá hậu hĩnh, quá chấn động lòng người!
Ngay lập tức lại có thêm năm, sáu người khác đứng lên tham gia vào đội!
Có hơn hai mươi người, cơ bản trong tay ai cũng có trường đao, trường kiếm, mỗi một thanh đao, mỗi một thanh kiếm đều được chế tạo đặc biệt, cực kỳ sắc bén, lóe lên ánh sáng trắng vô cùng tàn khốc.
Bọn họ đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng khí thế trong người liên tục tăng lên, khí tức nâng lên từng lớp từng lớp, điều chỉnh trạng thái đến đỉnh cao, sẵn sàng tranh giành Trần Đức.
"Rầm!"
Trần Đức đặt quan tài trong tay xuống, một tiếng rầm vang lên, quan tài khiến máu văng tung tóe trên mặt đất, cảnh tượng vô cùng kinh người.
Những người trước mặt này đều là võ giả, thực lực của đám người trước không thể nào so với bọn họ, nếu như lại dùng quan tài để chiến đấu, anh có thể chắc chắn quan tài sẽ bị những thanh trường đao trường kiếm đó chém nát trong lúc giao chiến.
Chiếc quan tài được anh chế tác cẩn thận như một món quà tặng cho Hàn Huyền Tông, không thể cứ như vậy mà bị phá hủy.
"Giết!"
Cùng lúc đó, hơn hai mươi võ giả sau khi tích lũy sức mạnh trong thời gian ngắn ngủi, gần như đồng thời hét lên một tiếng giết, lao thẳng về phía Trần Đức.
Dưới ánh sáng của kiếm và đao, ba mươi võ giả xông lên như mây đen, sát khí mạnh mẽ lạnh lẽo tụ lại khiến người ta khó thở!
Những người khách ngồi xung quanh, ai nấy cũng đều sởn gai ốc, đột nhiên đứng dậy, đứng ngồi không yên!
Loại khí tức đó thực sự rất kinh khủng!
"Chết đi!"
"Tạp chủng, dám khiêu khích nhà họ Hàn, đầu của mày là của tao!"
"Nhóc tạp chủng, để tao tiễn mày xuống địa ngục!"
“...”
Đủ thứ tiếng mắng nhiếc khó nghe lần lượt vang lên, như sấm sét, hơn hai mươi võ giả chen lấn nhau, muốn giành đầu và tứ chi của Trần Đức.
Bọn họ dùng hết sức bình sinh của mình, dùng sức lực mạnh nhất, cuồng bạo nhất, bùng nổ nhất lao lên phía trước. Khi cánh tay vung ra, lưỡi kiếm lạnh buốt, ánh sáng lưỡi đao lập lòe chói mắt.
Bọn họ là cao thủ hiếm có trong giới thế tục. Khi bọn họ động thủ, luồng không khí tách ra, dòng điện nhấp nháy, âm thanh gào rít điếc tai, tất cả đều đồng thời nhắm vào tim, lông mày, ngực và các vị trí quan trọng khác của Trần Đức.
Đao quang liều lĩnh, bóng kiếm chém giết từ mọi hướng hoàn toàn vây hãm Trần Bát Hoang, ngay cả con kiến chui cũng không lọt.
Chứ đừng nói là một người sống!
Dưới sự bao vây như vậy, ngay cả một con ruồi, một con kiến, hay một con muỗi chắc chắn cũng sẽ không thể thoát khỏi kiếm của hơn hai mươi võ giả đó!
Trái tim của những người xung quanh đều đập loạn nhịp.
Biểu cảm của Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Hà Đồn, Trương Ngọc Tiên, Đàm Thu thay đổi dữ dội. Bọn họ biết Trần Đức rất mạnh, nhưng vào lúc này, bọn họ vẫn đang hoảng loạn!
“Bát Hoang, cẩn thận!”, Tiêu Mạn Y kinh hãi hét lên, nếu Trương Thiên Dương không ngăn cô ta lại thì suýt chút nữa cô ta đã lao ra cùng Trần Đức đối mặt với sinh tử.
"Có mạnh đến đâu thì đã sao? Dù sao cũng chỉ là sức mạnh của một người”, một phú hào lắc đầu, trong lòng tràn đầy xúc động, khiêu chiến với nhà họ Hàn từ đầu đến cuối không phải là lựa chọn sáng suốt.
Ở trong mắt mọi người, Trần Bát Hoang giống như một tên ngốc, đứng sững sờ, mặc kệ những lưỡi đao lưỡi kiếm kia lao đến, không hề có chút động tĩnh nào.
Một giây!