Giết thử xem!
Âm thanh giống như tiếng sấm, âm vang mạnh mẽ.
Sắc mặt của nhiều người trở nên cực kỳ khó coi, chứng kiến cảnh mấy người vừa bị giết chết mà ai nấy cũng rùng mình sợ hãi.
"Chiếc quan tài đá này, tôi đã dành cả đêm để tra thông tin của ông, tốn rất nhiều tiền để thuê người đến làm, dùng mười mấy tiếng đồng hồ để chuẩn bị quà sinh nhật vừa với kích thước cơ thể ông, ông có thích không?"
Trần Đức lại tiếp tục lên tiếng, lời nói lãnh đạm lạnh lùng, không có một chút dao động cảm xúc.
Người hiểu anh đều biết.
Anh càng lạnh nhạt thì lửa giận trong lòng càng đáng sợ!
Anh đứng chắn trước mặt Trương Thiên Dương và mọi người, chiếc quan tài được dựng đứng bên cạnh anh, cực kỳ chói mắt.
Xung quanh, những người nổi tiếng, người giàu có và tài phiệt từ mọi tầng lớp xã hội thực sự sắp nghẹt thở. Một số người bất giác lùi lại, im như thóc, hết sức lo sợ, trong lòng nơm nớp không yên, sợ không cẩn thận sẽ bị giết chết.
Ở chính giữa trên cao, Hàn Huyền Tông vững chãi ngồi trên Điếu Ngư Đài, cao cao tại thượng nhìn xuống phía Trần Bát Hoang.
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp Trần Bát Hoang.
Trước đây, ông ta đã thấy anh qua tư liệu và video.
Trần Bát Hoang trong video và tư liệu không hề có nhuệ khí mạnh như vậy. Thành thật mà nói, khoảnh khắc khi thanh niên này vừa xuất hiện, ngay cả ông ta cũng có chút kinh hoàng.
Thiên tài, chắc chắn là thiên tài!
Chỉ cần dựa vào chuyện có thể nhẹ nhàng dựng đứng chiếc quan tài ngàn cân kia lên như vậy cũng đủ chứng tỏ anh là một thiên tài.
"Haha...”
Sau một vài nhịp thở, Hàn Huyền Tông đột nhiên bật cười, tiếng cười ngông cuồng, không kiêng nể gì cả.
Có thể thấy rõ, trong mắt ông ta lần lượt xuất hiện rất nhiều tia máu, tiếng cười già nua ảm đạm, giống như ma quỷ, khiến người ta khiếp sợ.
Sau tiếng cười đó, sát khí lan tràn trong tích tắc, một lòng bàn tay vỗ vào ghế đá, tay vịn lập tức biến thành đá vụn, bị lòng bàn tay ông ta nghiền nát biến thành bột:
"Trần Bát Hoang, sự xuất hiện của mày khiến lão già cổ hủ này phải nhìn bằng con mắt khác. Nếu đã như vậy, mày quỳ xuống trèo vào quan tài do chính mình mang đến rồi tự sát. Vậy thì tao có thể cho mày chết toàn thây!"
"Haha...”
Trần Đức cười khẩy, trước khi giết người, anh không thích nói chuyện.
"Rầm!"
Anh vác quan tài lên vai rồi đi thẳng đến chỗ Hàn Huyền Tông.
"Đứng lại!"
Ngay khi anh bước đi bước đầu tiên, năm mươi sáu mươi vệ sĩ đã nhảy ra bao vây xung quanh anh.
Đám người này đều là cao thủ trong số những người bình thường, ai nấy cũng đều có vũ khí, đao, rìu, hoặc thậm chí là súng!
Không có bất kỳ mệnh lệnh nào, năm mươi sáu mươi người này cùng lúc ra tay!
Trần Đức lạnh nhạt liếc nhìn đám người này, không nói nhảm nhiều lời, đúng lúc đó, anh cũng động thủ rồi!
Chỉ để lại một tàn dư, trực tiếp lao vào trong đám người đó!
Năm mươi sáu mươi vệ sĩ đó không hề hoảng sợ, bọn họ đều đã được huấn luyện và đào tạo. Bất luận là thể chất hay tâm lý cũng đều vượt trội hơn nhiều so với người bình thường. Cùng lúc đó, kẻ cầm đao giơ đao, kẻ cầm rìu giơ rìu, kẻ cầm súng bắn súng, các loại vũ khí khác nhau đồng loạt hướng về phía Trần Đức.
Cho dù Trần Đức là võ giả thì đã sao?
Dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ có một người!
Đám người này rất tự tin, có thể giết chết Trần Đức tại đây!
"Rầm cheng bùm!"
Đủ loại âm thanh loạn xạ vang lên trong Hàn viên khiến người ta sợ hãi, trong cùng một giây, Trần Bát Hoang đã vung chiếc quan tài trong tay lên!
Đúng vậy, chính là đang vung lên. Anh giơ chiếc quan tài bằng một tay, tay kia điều khiển phương hướng bằng xích sắt. Chiếc quan tài rất rất rất nặng bay trên không trung. Mỗi lần rơi xuống, máu lại trào ra, có người bị đập nát đến nỗi biến hình.
Mặc dù những người này vượt trội hơn nhiều so với người thường, mặc dù bọn họ đã cố gắng hết sức để sử dụng tất cả các loại vũ khí đánh về phía Trần Bát Hoang, vô số nòng súng đều nhằm vào người Trần Bát Hoang, nhưng anh thực sự quá nhanh, cho dù anh đang khiêng quan tài, nhưng vẫn nhanh hơn những người này rất nhiều!
Vũ khí lạnh của bọn họ thậm chí không thể chạm vào các góc quần áo của Trần Bát Hoang, súng của bọn họ bắn ra tia lửa khắp nơi, nhưng không một viên đạn nào bắn trúng người anh!
Về phần Trần Bát Hoang, anh giống như biến thành một con sói lao vào bầy cừu, một con sói đáng sợ, điên cuồng cướp đoạt mạng sống của đám người này. Anh không những không kiệt sức mà còn ngày càng thêm hung hãn, tốc độ ngày một nhanh hơn, sức mạnh ngày một dữ dội hơn!
Một lúc sau, bên cạnh Trần Bát Hoang đã có rất nhiều người ngã xuống!
Quan tài, cũng như trên người anh đều đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Không một giọt máu nào là của Trần Bát Hoang!
Trần Đức vác quan tài, ánh mắt như ma vương quét qua mười mấy người cuối cùng còn lại: "Sống hay chết, tự chọn đi!"
Sống hay chết, tự chọn đi!
Sáu từ ngắn ngủi, bình tĩnh và lãnh đạm, giống như tiếng ma vương gầm thét, lại như tiếng máy bay gầm rú, chấn động đến nỗi run người.
Mười mấy người thoi thóp còn sót lại này nào có thể đứng vững? Hai chân run bần bật, quỳ xuống tại chỗ!
Bọn họ nào dám phản kháng? Nào dám chiến đấu tiếp?
Chỉ trong một trận giao chiến ngắn ngủi, bọn họ đã phát hiện ra sự thật, giao chiến với Trần Bát Hoang, bọn họ căn bản chỉ là một đàn kiến đối mặt với voi. Đao, giáo, rìu, kiếm trên tay, vũ khí lạnh và vũ khí nóng lúc bình thường đều rất có tác dụng, vậy mà lúc này chẳng khác nào đồ trang trí, đồ giả!
Từ đầu đến cuối, bọn họ chưa từng chạm vào Trần Bát Hoang!
Đạn, đao, rìu, con mẹ nó thậm chí ngay cả góc quần áo của Trần Bát Hoang còn chưa chạm vào được, vậy thì bọn họ đánh tiếp thế nào?
Bọn họ thực sự đã đánh giá thấp võ giả, hay nói đúng hơn là đánh giá thấp Trần Bát Hoang.
Trước mặt anh, nhiều người thì có tác dụng gì?
Bầu không khí lặng ngắt như tờ, những người nổi tiếng, doanh nhân, phú hào, tài phiệt đủ mọi tầng lớp đều sững sờ. Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ kinh hãi không thôi, trong lòng nổi lên từng đợt sóng.
Ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về phía người thanh niên dính đầy máu, tất cả mọi người đều hoảng hồn khiếp vía, kinh hãi, hoảng loạn, tay chân lạnh toát.
Đây còn là người sao?
Hoàn toàn là ma quỷ!
Không có thi thể nào dưới chân anh là hoàn chỉnh, trên người ai nấy ít nhiều gì cũng có nơi bị nghiền nát, vặn vẹo.
Là những người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, bọn họ có thể nhìn ra tất cả vệ sĩ ngã xuống đều là những người ưu tú tinh anh, khí thế và thân thủ đều vượt xa người thường.
Song lại có kết cục như thế này!
Toàn bộ Hàn viên chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc.