Tống Thiên Long ăn một cái tát, tuy trong lòng có khó chịu, nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mạng nhỏ xem như đã giữ được.
“Được!”
Tống Ngữ Yên thờ ơ đáp, kế đó, cô ấy lấy điện thoại gọi cho Trịnh Bân, bảo anh ta mang một phần hợp đồng đến.
Không bao lâu sau, Trịnh Bân vội vã đi vào biệt thự.
Nhìn thấy thi thể Hồ Thái Huyền, anh ta có hơi sững sờ, nhưng sau đó lại vờ như không thấy, đưa hợp đồng đến trước mặt hai người Tống Thiên Long: “Hai vị, xin hãy ký tên vào đây!”
Tống Thiên Long cầm hợp đồng đọc một lượt, không khỏi thở dài.
Phần hợp đồng này có nội dung y hệt như cái mà bọn họ đã mang đến, chỉ là thay đổi hai bên A và B mà thôi, ngoài ra không sửa đổi gì khác.
Hai người cầm bút mà cảm thấy đắng chát.
“Hai vị, mau ký vào đi!”, Trịnh Bân cười khẩy, lên tiếng thúc giục.
Giờ phút này, anh ta cảm thấy rất hả giận, lúc đến, hai người này hùng hổ biết bao nhiêu, còn mang theo một phần hợp đồng bất bình đẳng thế kia, dù là người ngoài cuộc, anh ta cũng cảm thấy bất công thay Tống Ngữ Yên.
Điều khoản trong hợp đồng vô cùng hà khắc, tàn nhẫn và không hề có lối thoát.
Thế nên chỉ nhìn qua một lần, Trịnh Bân lại có thể nhớ hết.
Giờ thì hay rồi, tất cả đổi ngược, hai lão già này cũng có thể trải nghiệm cảm giác khi bị người khác buộc phải ký vào bản hợp đồng bất công như thế.
Hai người Tống Thiên Long liếc nhìn nhau, cuối cùng ký vào, còn ấn dấu tay cùng con dấu chuyên biệt của bọn họ.
Trần Đức ngồi trên ghế bành, bình thản uống từng ngụm rượu, cứ như thứ anh uống không phải rượu mà chỉ là nước giải khát.
Anh không nói một lời, chỉ lẳng lặng quan sát tất cả, lòng thầm cảm khái.
Tống Ngữ Yên đã thật sự trưởng thành.
Nếu là trước kia, khi đối phó với hai người Tống Thiên Long, cô ấy chắc chắn sẽ không quyết tâm và hung ác đến thế.
“Được rồi”, Trịnh Bân cẩn thận kiểm tra hợp đồng rồi nói với Tống Ngữ Yên: “Hợp đồng đã có hiệu lực!”
“Được rồi, anh liên hệ phòng tài vụ, chuyển cho mỗi người họ 500 ngàn tệ, sau đó tìm người giúp họ dọn dẹp một chút, rời khỏi nhà họ Tống!”
Tống Ngữ Yên vẫn còn nhớ ân tình xưa, không đuổi tận giết tuyệt, nếu như sử dụng 500 ngàn đó hợp lý, tương lai hai người họ cũng sẽ không quá khổ sở.
“Được!”
Trịnh Bân sải bước rời khỏi nhà họ Tống.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ xoay người, đờ đẫn rời khỏi biệt thự, cứ như trời sắp sập rồi, sắc mặt bọn họ quả thật rất khó coi.
Đại khái chính là phấn khích mà đến, rầu rĩ mà về.
Trước khi đến, hai người họ thật sự không nghĩ kết cục lại như vậy.
Chuyện tiếp theo đó rất đơn giản, Tống Ngữ Yên gọi điện báo cảnh sát, chỉ có điều không phải cuộc gọi bình thường mà là một cuộc gọi đặc biệt.
Chẳng mấy chốc đã có cảnh sát đến.
Sau khi điều tra một phen, người cầm đầu nói với Tống Ngữ Yên: “Võ giả chỉ cần không giết người thường, chúng tôi sẽ không quản, lập hồ sơ thôi. Cô Tống, cô nói rõ mọi chuyện một lần nữa đi!”
Tống Ngữ Yên bình tĩnh thuật lại vụ việc của Hồ Thái Huyền, sau khi cảnh sát lập hồ sơ, liền đưa thi thể ông ta đi.
Chuyện diễn ra trước mắt khiến Trần Đức không khỏi kinh ngạc. Suốt mười mấy năm qua, anh lăn lộn khắp các quốc gia, vốn tưởng chuyện mình nhìn thấy đã đủ nhiều, không ngờ trên đời vẫn còn chuyện như vậy tồn tại.
So ra, dường như Tống Ngữ Yên đã sớm biết.
Sau khi xử lý xong mọi việc, cô ấy quay sang nhìn Trần Đức bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện hôm nay… cám ơn anh!”
“Cảm ơn cái gì?”, Trần Đức cười híp mắt: “Việc nhỏ thôi mà, huống chi em còn là vợ của anh!”
“Cám ơn vì anh đã giúp thôi giải quyết rắc rối trước mắt mà thôi!”, thoáng chốc, Tống Ngữ Yên lại lần nữa khôi phục thái độ lạnh lùng, cô ấy bước đến cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài: “Mặc dù chúng ta có hôn thú, nhưng chẳng qua chỉ là hoàn thành tâm nguyện của bố tôi mà thôi, đồng thời, cũng để giúp tôi giải quyết một số rắc rối không cần thiết!”
“Ừ!”
Trần Đức nhếch miệng, đương nhiên anh biết những điều này, tuy từ tận đáy lòng, Tống Ngữ Yên cùng cô gái kia rất giống, tính cách cũng có vài phần tương tự, nhưng chung quy vẫn là hai người.
Cô gái trong trí nhớ vừa dịu dàng vừa dí dỏm đáng yêu, lại còn xinh đẹp động lòng người.
Còn Tống Ngữ Yên thì sao?
Cô ấy cũng xinh đẹp động lòng người, tuy nhiên, cô ấy lại gánh vác toàn bộ nhà họ Tống cùng Tập đoàn Dược Thiên Vũ, chỉ một quyết sách có thể quyết định vận mệnh của mấy ngàn người.
Từ khoảnh khắc Tống Thiên Vũ nằm xuống, Tống Ngữ Yên không thể tùy hứng được nữa.
Từ nay về sau, nhà họ Tống sẽ do cô ấy gánh vác, một cô gái như thế sao có thể dễ dàng kết hôn cùng người khác chứ?
“Kết hôn là giả, tuy nhiên… em cũng phải cẩn thận một chút, những người phụ nữ ở bên cạnh anh quá lâu thường sẽ yêu anh đấy!”, Trần Đức không để tâm, cười cợt nói.
“Anh có biết hôm nay mình đã đắc tội một gia tộc như thế nào không?”
Không tiếp tục dây dưa chuyện hôn nhân, Tống Ngữ Yên nói: “Nhà họ Hàn ở Tây Bắc chỉ cần mở miệng, nhà họ Tống cùng Tập đoàn Dược Thiên Vũ sợ là nửa bước cũng khó đi!”
“Trần Bát Hoang, gan của anh không nhỏ, cũng đem tôi kéo đến bờ vực!”
“Quá khen quá khen!”
Trần Đức vẫn ngồi trên ghế bành, cái ghế đung đưa một cái, trông anh hệt như một ông già: “Từ trước đến nay, Trần Bát Hoang này làm gì cũng có lý do, tôi đắc tội bọn họ đương nhiên là có lý do của mình”.
“Tôi biết, nếu như không đuổi bọn họ đi, nhà họ Tống sẽ thuộc về bọn họ”.
Tống Ngữ Yên nhíu đôi mày xinh đẹp, quả thật Trần Đức đã giúp cô giải quyết vấn đề mấu chốt, có điều, tương lai nhà họ Tống sẽ gặp nhiều khó khăn…
“Tuy nhiên, sao anh biết tôi sẽ không giao nhà họ Tống cho bọn họ? Giao cho bọn họ, có lẽ chính là lựa chọn tốt nhất, toàn bộ lãnh đạo tập đoàn chỉ có mình tôi bị thay thế, tôi và anh cũng sẽ không gặp nguy hiểm!”
“Lúc này, e là nhà họ Hàn sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
Tống Ngữ Yên nói nửa thật nửa giả, cô ấy sẽ không giao ra nhà họ Tống, đó chính là di sản mà Tống Thiên Vũ đã gầy dựng cả đời, cô ấy quyết không cho phép bất cứ thứ gì bị cướp đi trong tay mình.
Nhưng hiện tại, quả thực Tống Ngữ Yên cảm thấy rất đau đầu!
“Lúc này nhà họ Hàn không buông tha em?”
Ghế bành thôi lắc lư, Trần Đức ngồi thẳng dậy: “Em cho rằng trước kia bọn họ sẽ buông tha cho em?”
“Xin lỗi, em sai rồi!”
“Em nghĩ ai là người thuê sát thủ ra tay với bố em?”
Giọng Trần Đức vô cùng bình tĩnh, không có chút cảm xúc.
“Nhớ kỹ một câu!”
“Không có năm tháng bình yên, chỉ có người thay em gánh vác tất cả mà thôi!”