Lúc này, Hàn Tùng không hề do dự, lập tức lấy ra một tấm thẻ, đặt lên bàn: “Trong này có 20 triệu!”
Hắn không dám tiếp tục phản bác, muốn giữ mạng chỉ có thể nghe theo.
Chuyện sau này thì để sau này tính.
Tóm lại không thể chết ở đây được.
“Cút đi!”
Hai chữ này như tiếng vọng của thiên nhiên, ba người Hàn Tùng, Hàn Công Quyết cùng chú Cung như được đại xá, lập tức chui vào LandRover, lần này Hàn Tùng đích thân lái xe, chật vật rời khỏi nhà họ Tống.
Giờ phút này, Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ đều sững sờ.
Hàn Tùng cứ thế cụp đuôi bỏ chạy?
Hai người họ thật không dám tin.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt!
“Trần Đức, cậu có biết cậu đang làm gì không hả?”, Tống Thiên Long giận đến mức giơ chân: “Đó chính là nhà họ Hàn đấy, đúng, hôm nay cậu có bản lĩnh lớn, bắt chẹt được Hàn Tùng. Nhưng ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Nhà họ Tống không đắc tội bọn họ nổi đâu!”
“Thằng nhóc đáng chết, nhà họ Tống không phải của cậu, sao cậu có thể làm ẩu vậy hả?”, Tống Thiên Hổ cũng cực kỳ lo lắng, bởi lẽ từ trước đến nay, những thứ nhà họ Hàn vừa ý đã có bao giờ thất thủ?
Lần này Hàn Tùng phấn khích mà đến, thê thảm mà về, thoạt nhìn có vẻ như nhà họ Tống thắng, nhưng trên thực tế… sắp có chuyện lớn rồi.
Nhà họ Hàn nhất định sẽ báo thù!
“Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ…”, không đợi Trần Đức lên tiếng, Tống Ngữ Yên đã mở miệng. Cô không gọi hai người này là bác, mà gọi thẳng tên: “Nơi này là nhà của tôi, dù Trần Đức không thể làm chủ thì cũng không đến lược các người làm chủ! Còn thầy Hồ kia…”, Tống Ngữ Yên liếc nhìn xác Hồ Thái Huyền đang nằm trên mặt đất: “Chuyện ngày hôm nay, các người định xử lý thế nào?”
Ngay lập tức, hai người đứng sững ra.
Đúng rồi!
Hiện tại, việc bọn họ cần quan tâm không phải tương lai nhà họ Hàn sẽ làm những gì, mà là phải giải quyết chuyện của Hồ Thái Huyền như thế nào.
Người nhà họ Hồ chết vì chuyện của bọn họ, việc này nên giải thích với nhà họ Hồ như thế nào đây?
Làm sao giải thích với cục cảnh sát thành phố Tần?
Hai người đau cả đầu.
“Ngữ Yên, con nhất định phải giúp chúng ta. Chúng ta cũng vì nhà họ Tống mà thôi, không hề có một chút tâm tư nào khác!”, Tống Thiên Long lộ vẻ cầu khẩn.
Hiện tại, chỉ có Tống Ngữ Yên mới có thể giúp bọn họ.
Bởi vì nơi này là nhà họ Tống, và cũng là nhà của cô ấy.
Có rất nhiều chuyện, chỉ cần cô ấy lên tiếng là có thể giải quyết được.
Cô ấy chỉ cần nói ra người nhà họ Hồ là bị nhà họ Hàn giết chết, đến lúc đó, dù có muốn gây rối thì nhà họ Hồ cũng không tìm đến bọn họ.
“Muốn tôi giúp? Được thôi! Chúng ta có thể giao dịch!”, giọng Tống Ngữ Yên không có chút cảm xúc, vẻ mặt không hề gợn sóng, cô ấy thản nhiên nói: “Hôm nay, hai người đến tìm tôi để ký hợp đồng đúng không? Tôi cũng không làm khó dễ các người, chỉ cần đổi lại bên A và bên B trong hợp đồng, rồi ký, tôi sẽ giúp các người giải quyết chuyện ngày hôm nay!”
“…”
Tống Thiên Long cùng Tống Thiên Hổ khựng lại, bọn họ thật sự không ngờ Tống Ngữ Yên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
“Ngữ Yên!”, Tống Thiên Hổ nói: “Bác là người nhìn con lớn lên đấy, khi còn nhỏ con còn cưỡi lên cổ bác, chẳng lẽ con đã quên?”
“Đúng vậy, Ngữ Yên, khi còn bé bác cả từng đưa con đi công viên trò chơi, con nói bác cả còn thân hơn là bố con, nói ngày sau sẽ xem bác như bố ruột. Con nói mà không giữ lời à?”
Tống Thiên Long cũng không chịu thua kém, bắt đầu chơi chiêu bài tình cảm. Hai người tranh nhau nói, kể ra những chuyện giữa bọn họ và Tống Ngữ Yên khi cô ấy còn bé.
Tông Ngữ Yên im lặng lắng nghe.
Nói gì đi nữa cô ấy cũng là mộy người phụ nữ, sao có thể không nhớ rõ những chuyện đó chứ?
Có điều, cô ấy biết rõ lần này không thể mềm lòng: “Chuyện quá khứ đều đã qua, bác cả và bác hai cũng từng nói cả đời sẽ trợ giúp bố tôi, mãi mãi cùng tiến cùng lùi với ông ấy, rồi còn bảo sẽ che chở tôi cả đời, tương lai tôi chính là chủ tịch Tập đoàn Dược Thiên Vũ, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống, thế nhưng…”
Tống Ngữ Yên hỏi lại: “Các người có làm được không? Suốt mấy ngày qua, các người đã làm những gì chẳng lẽ trong lòng mình không rõ sao?”
Thi cốt Tống Thiên Vũ còn chưa lạnh, ông ấy qua đời chưa đến nửa tháng, cách thời điểm tang lễ chấm dứt cũng chỉ mới một tuần mà thôi, vậy mà bọn họ đã chờ không nổi, muốn tranh quyền đoạt lợi.
Tống Ngữ Yên tuy rằng lương thiện và ngây thơ, nhưng cô ấy không hề ngốc.
Câu hỏi của cô ấy khiến Tống Thiên Hổ và Tống Thiên Long á khẩu.
Mấy ngày qua, hai người bọn họ đã làm những gì, đương nhiên trong lòng họ biết rõ. Bọn họ chỉ còn thiếu việc mở cuộc họp cổ đông, tuyên bố từ nay về sau Tập đoàn Dược Thiên Vũ thuộc về bọn họ nữa thôi.
“Các người chỉ có hai con đường, ký tên hoặc khiêng Hồ Thái Huyền đến nhà họ Hồ, nói với bọn họ là do người của nhà họ Hàn ra tay, mong là bọn họ sẽ tin!”
Tống Ngữ Yên dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Tôi cho các người năm giây suy nghĩ!”
“…”
“Bác đồng ý!”
Cuối cùng, Tống Thiên Long cũng đồng ý, dường như chỉ trong phút chốc, ông ta đã già đi rất người, uể oải ngồi phịch xuống ghế sofa.
Ông ta thật sự không ngờ lần này đến đây, chẳng những không lấy được gì, còn dời đá đập lên chân mình, hơn nữa còn đập nát…
Không thể thương lượng được nữa!
“Anh cả, không thể đồng ý được!”, Tống Thiên Hổ không cam lòng: “Một khi đồng ý, chúng ta sẽ mất trắng, chẳng lẽ anh không rõ những điều khoản trên hợp đồng sao?”
“Bốp!”
Đột nhiên Tống Thiên Long vung tay tát vào mặt Tống Thiên Hổ: “Má nó, mày không đồng ý? Được thôi, muốn chết thì chết một mình, đừng có kéo tao vào! Đồ vô liêm sỉ, lúc trước tao đã bảo mày nên chừa một chút đường lùi, chính mày nói đã không làm thì thôi, nếu làm phải làm cho đến cùng!”
“Giờ thì hay rồi!”
Tống Thiên Long trừng mắt với Tống Thiên Hổ, rống lên: “Con mẹ nó, mày không đáp ứng thì tao sẽ là người đầu tiên giết chết mày! Thứ ngu đần!”
Tống Thiên Hổ sững sờ.
Hiển nhiên, ông ta không ngờ Tống Thiên Long lại đột ngột ra tay đánh người. Hai mắt ông ta trợn trừng.
“Tống Thiên Hổ, mày vẫn không rõ tình hình à?”, không đợi ông ta lên tiếng, Tống Thiên Long đã nói tiếp: “Giờ mày không đồng ý, cuộc đời còn lại của chúng ta xem như xong!”
Rõ ràng hai người là anh em, nhưng hiện tại Tống Thiên Long chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đã đến nước này, còn lo tài sản gì nữa? Thân phận có là gì?
Tự do cùng mạng nhỏ mới là thứ quan trọng nhất!
Chẳng lẽ Tống Thiên Hổ không hiểu sao?
“Bốp!”
Đột nhiên, Tống Thiên Hổ vung tay đánh vào mặt Tống Thiên Long: “Anh nói chuyện thì nói, đánh tôi làm gì? Cái tát này tôi trả lại cho anh đấy!”
Tống Thiên Hổ không phải người ngu, ông ta đã bị cái tát của anh trai đánh tỉnh.
Hiện tại, bọn họ thật sự không có tư cách cò kè mặc cả.
Kế đó, ông ta nhìn về phía Tống Ngữ Yên: “Ngữ Yên, bác cũng đồng ý”.