“Đúng là rác rưởi”, Cơ Hòa thất vọng lắc đầu. Loại rác rưởi này vậy mà lại có thể gây ra sóng to gió lớn ở Vân Bắc, còn có thể cướp đi những thứ của nhà họ Thành. Mặc dù giới thế tục rất tầm thường, nhưng cũng không đến nỗi yếu như thế chứ? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
“Chết đi nhóc!”, cùng lúc đó, có thể thấy rõ ràng Thành Kỳ Võ đang giơ nắm đấm lên, mặc dù rất coi thường Trần Đức nhưng gã không hề nhẹ tay mà dùng hết sức lực của mình, luồng sức mạnh nặng hàng chục tấn xẹt qua gió ầm ầm lao về phía trước.
Nửa mét, một thước, một centimet...
Rõ ràng là một nắm đấm bằng da thịt, nhưng vào lúc này, nó gần như bất khả chiến bại, không khí gần như nổ tung, ngay sau đó nắm đấm chỉ còn cách Trần Đức một đường mỏng.
Lúc này, La Nhất Công, Cơ Hòa và những người khác càng thất vọng hơn, vốn dĩ bọn họ còn tưởng sẽ được chứng kiến một trận chiến kịch liệt, không đến mức là một cuộc chiến sinh tử nhưng ít nhất cũng phải đánh trả vài chiêu, có chút gì đó gọi là đánh qua đánh lại chứ!
Bây giờ xem ra bọn họ không có cơ hội nhìn thấy Trần Đức đánh trả rồi.
Ở khoảng cách gần như vậy, đừng nói Trần Bát Hoang, cho dù là bọn họ thì tuyệt đối cũng không thể phòng bị mà tránh được cú đấm của Thành Kỳ Võ, lúc cấp bách như thế này căn bản không kịp làm gì cả!
Sau nửa giây: “Bụp!"
Một âm thanh chói tai vang lên, giống như sấm sét trên mảnh đất khô cằn, đột nhiên nổ tung, vang vọng khắp toàn bộ đại sảnh, đồng thời hàng loạt tiếng lốp bốp vang lên, giống như tiếng rang đậu vậy.
Có thể thấy rõ nắm đấm của Thành Kỳ Võ đã giáng xuống cơ thể của Trần Đức, hơn nữa còn là vị trí chí mạng của khoang ngực và tim của anh.
Nhưng!
Khung cảnh trong tưởng tượng, lồng ngực của Trần Đức vỡ nát, lõm xuống, biến dạng méo mó lại không xuất hiện.
Không những không xuất hiện, mà ngay cả Trần Đức cũng hoàn toàn không bị tổn thương chút nào, thậm chí anh còn không hề lùi về sau, trước sau như một, vững vàng như cây cột, cực kỳ bình tĩnh đứng thẳng ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích, vững như tảng đá.
Nhìn kỹ hơn thì nắm đấm vừa to vừa nặng của Thành Kỳ Võ vậy…vậy... vậy mà lại bị biến dạng đến nỗi xoắn lại. Cả cánh tay giống như một tờ giấy bị thép đập vào, gãy thành từng khúc, nổ tung, máu bắn tung tóe!
La Nhất Công nghi ngờ bản thân mình đã nhìn nhầm.
Vội vàng chớp chớp mắt, nhưng quả thực, hoàn toàn chính xác, ông ta không hề nhìn nhầm!
Cảnh tượng này là sự thật!
Nắm đấm của Thành Kỳ Võ, thậm chí toàn bộ cánh tay, đã gãy hơn một nửa!
Chắc chắn không phải ảo giác!
Ngay lập tức, bất kể là Cơ Hòa hay một vài người bạn của ông ta, hay La Nhất Công - hiệu trưởng trường đại học thương mại Vân Bắc và các vị hiệu phó, tất cả đều sững sờ, tư duy dường như bị nuốt chửng, không hoạt động tiếp được nữa, sắc mặt đông cứng tựa như kem hộp.
Cũng chính vào lúc này.
Thành Kỳ Võ hét lên một tiếng, một luồng sức mạnh mà gã không tài nào hình dung được, giống như biển cả mênh mông cực kỳ chấn động lao xuống cánh tay, thân thể gã gần như không khống chế được mà sắp bay lộn ngược ra xa.
Nhưng…
Không đợi gã bay lộn ngược.
Trần Đức đột nhiên giơ tay lên, túm chặt gã, năm ngón tay trực tiếp nhấn sâu vào vai gã rồi xé toạc.
Roạc!
Cả cánh tay của Thành Kỳ Võ trực tiếp bị xé nát, bị một sức mạnh cực lớn xé đứt.
Cùng lúc đó, bàn tay của Trần Đức lại cử động, bóp chặt cổ Thành Kỳ Võ.
Chỉ trong thời gian nửa hơi thở, răng rắc!
Bằng mắt thường có thể thấy da thịt, xương cốt, kinh mạch trên cổ Thành Kỳ Võ giống như bọt nước bị dồn nén, lập tức co rút lại, sau đó, đầu gã thẳng tắp lăn xuống đất.
"Bịch!"
Đầu rơi xuống đất, âm thanh không lớn nhưng trong tai Cơ Hòa và những người khác lại giống như có bom nổ, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khủng bố, hồn bay phách lạc
"Mày cho tao một đấm vậy tao cũng trả lại mày một đấm”.
Đột nhiên, Trần Đức nhìn về phía thi thể không đầu lạnh lùng lên tiếng rồi nhẹ nhàng quăng một cái, trước khi thi thể rơi xuống đất, cú đấm của Trần Đức đã tung ra.
"Bùm!"
Cú đấm này quá kinh thiên động địa, không khí run lên bần bật, rất nhiều máy móc thiết bị trong đại sảnh không ngừng rung chuyển, tựa hồ những thứ này cũng đang bất an run rẩy.
Giây tiếp theo, thi thể Thành Kỳ Võ nổ tung, đúng vậy, chính là nổ tung, hoàn toàn biến mất, vỡ nát hóa thành từng mảnh sương máu, chỉ còn lại một cái đầu bơ vơ nằm đó, giữa đám sương máu.
Mùi máu tanh nồng khủng khiếp, nồng nặc, gột rửa tâm hồn mọi người, khiến linh hồn ai nấy cũng chấn động.
Thành Kỳ Võ, Thành Kỳ Võ ở cảnh giới Long Tượng kỳ đỉnh phong, là thế hệ trẻ của Vân Bắc, còn được mệnh danh là cao thủ đỉnh cấp, cứ như vậy…như vậy mà chết rồi?
Cơ Hòa đã từng nghĩ đến chuyện giúp đỡ, La Nhất Công cũng vậy.
Nhưng, từ đầu đến cuối, bọn họ không có chút cơ hội nào để ra tay!
Cả đại sảnh chìm vào sự im lặng chết chóc, giống như một nhà xác lúc mười hai giờ đêm, không chút động tĩnh, Cơ Hòa và những người còn lại đều nín thở!
Từ khi Trần Đức gặp Thành Kỳ Võ đến lúc Thành Kỳ Võ chết, toàn bộ quá trình, cộng với cuộc đối thoại trong thời gian đó, tất cả chưa đầy ba phút.
Quá nhanh quá nguy hiểm!
Nhanh đến mức ngay cả Cơ Hòa, người nổi tiếng đến từ Côn Luân Hư, người tự xưng là cao thủ trong hàng cao thủ ở giới thế tục cũng vô cùng sửng sốt, cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Đó là Thành Kỳ Võ đấy!
Thành Kỳ Võ, cậu chủ nhà họ Thành, người kế thừa tiếp theo của nhà họ Thành!
Con mẹ nó, cứ như vậy...như vậy mà chết rồi!
Không có chút gì gọi là hồi hộp kịch tính.
Thậm chí cú đấm dùng hết sức của gã còn không thể phá vỡ hàng phòng ngự của Trần Bát Hoang, từ đầu đến cuối, ngay cả bước chân của Trần Bát Hoang còn không hề lùi lại.
Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, anh vẫn luôn đứng ở chỗ cũ.
Không xê dịch một li một lí nào cả!
Trong bầu không khí im lặng, Trần Đức giống như không có chuyện gì, vẻ mặt thản nhiên, vô tội, cực kỳ bình tĩnh.
Loại người như Thành Kỳ Võ, giết thì giết thôi, gã không đáng sợ chút nào.