Từ tư liệu của Kỳ Hàn gửi đến có thể thấy, cả Thành Kỳ Võ và Chu Diệu Hoa đều là cá mè một lứa, gần như đã đạt đến đỉnh cao của việc cậy thế ức hiếp người khác, vô cùng độc ác, có thể chính bọn chúng còn không nhớ bản thân đã hại chết bao nhiêu người thường.
Ngay cả người vợ hôm nay đón sinh nhật thứ mười tám của gã, vài năm trước lúc cô bé đó mười ba tuổi đã bị Thành Kỳ Võ cưỡng hiếp.
Cuối cùng nhà họ Thành đã tiêu rất nhiều tiền, không biết bọn họ đã dùng biện pháp gì để bịt miệng nhà gái, hơn nữa còn cưới về làm vợ luôn.
Loại chuyện này, người bình thường còn không dám nghĩ tới.
Nhưng trong mắt những người như Thành Kỳ Võ và Chu Diệu Hoa, chuyện này lại là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, cực kỳ bình thường.
Cơ Hòa, La Nhất Công, Quan Chính Dương và những người khác đều nhìn chằm chằm vào Trần Đức, bọn họ ngồi trên băng ghế mà như ngồi trên kim châm, sắc mặt rất khó coi.
Trần Đức quét mắt nhìn bọn họ một lượt, sau đó tập trung lên người Cơ Hòa: "Ông, chính là ông”.
Trần Đức chỉ vào mũi Cơ Hòa, thản nhiên hờ hững gọi tên: "Cởi quần áo của ông ra, nhanh lên”.
Cơ Hòa vô cùng sửng sốt.
Sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, rất muốn nói gì đó, rất muốn phản bác, muốn ra tay giết chết Trần Bát Hoang, nhưng ông ta căn bản không nói được lời nào!
Bởi vì ông ta hiểu rõ, nếu đổi lại là ông ta thì chắc chắn không thể dễ dàng giết chết Thành Kỳ Võ chỉ với một chiêu như vậy được, đừng nói là giết, cú đấm kia của Thành Kỳ Võ, nếu không có sự phòng ngự trước, không đánh trả thì ngàn phần trăm có thể phá vỡ hàng phòng thủ và đánh gãy xương sườn của ông ta!
So sánh với nhau, Trần Bát Hoang mạnh hơn ông ta, không chỉ mạnh hơn mà còn mạnh hơn rất nhiều rất rất nhiều.
Đừng nhìn Trần Bát Hoang bây giờ đang rất bình tĩnh, không có một chút sát khí nào, nhưng ông ta có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương của đối phương, sâu trong đôi mắt giống như có một động băng sâu thẳm, lạnh lẽo uy áp khiến người ta sợ hãi.
Chỉ khi Lục Phong tức giận, ông ta mới có thể cảm nhận được loại cảm giác này!
Nói cách khác, thanh niên ngoài hai mươi tuổi này chí ít cũng mạnh ngang ngửa lãnh đạo của ông ta, chủ nhân Lục Phong!
Quá kinh khủng!
"Tôi…”, sau khi suy nghĩ, Cơ Hòa chuẩn bị nói vài câu lấy lòng Trần Đức, dù sao thì việc cởi quần áo trước mặt La Nhất Công và những người khác quá là mất mặt, ông ta không làm được.
“Muốn sống thì đừng nói nhảm”, nhưng, Trần Đức lại không cho ông ta cơ hội: “Cho ông mười giây”.
Mười giây?
Lông tơ trên người Cơ Hòa dựng đứng, ông ta nào dám chần chừ?
Lập tức đứng dậy cởi bỏ bộ đồ trên người trị giá tiền triệu của Thành Kỳ Võ tặng, động tác rất nhanh, vô cùng dứt khoát, không dám chậm trễ.
Sau khi cởi xong, ngoan ngoãn cầm bằng hai tay dâng cho Trần Đức: "Cậu…cậu chủ Trần”.
Ba người bạn của ông ta, còn có La Nhất Công, Quan Chính Dương, hiệu trưởng và những người khác hoàn toàn chết lặng, đầu óc mơ hồ, bọn họ ngây người nhìn cảnh tượng này, không biết phải làm sao.
Cơ Hòa đấy!
Cơ Hòa đến từ Côn Luân Hư đấy!
Cứ như vậy...mà bị thanh niên trong giới thế tục dọa sợ đến nỗi cởi quần áo?
Bọn họ rất khó tin, nhưng đây là sự thật!
Bọn họ không dám lên tiếng nữa, thực sự rất sợ việc bị Trần Đức gọi tên, ngay cả Cơ Hòa còn phải cởi đồ, nếu như chỉ tên bọn họ, bảo bọn họ cũng cởi thì phải làm thế nào.
Trần Đức phớt lờ Cơ Hòa, túm lấy quần áo trong tay ông ta trùm lên đầu Thành Kỳ Võ, hoành tráng rời khỏi khách sạn.
Trong đại sảnh, mặc dù Trần Bát Hoang đã rời đi, nhưng bọn họ vẫn rất im lặng, không có ai lên tiếng.
Không phải bọn họ không muốn nói, mà là bọn họ thực sự không biết phải nói gì.
Thành Kỳ Võ chết, chết ngay trước mắt bọn họ!
Hơn nữa còn chết dưới tay Trần Bát Hoang, người mà cả thành phố đang tìm kiếm!
Con mẹ nó, đây là chuyện quái gì?
Nếu như Thành Cực An, hoặc người ông đáng sợ của Thành Kỳ Võ đến truy hỏi thì phải làm thế nào?
Cơ Hòa không sợ, nhưng La Nhất Công và những người khác lại sợ mất hồn mất vía, như thể gặp phải một cơn ác mộng đặc biệt đáng sợ, sắc mặt bọn họ u ám đến nỗi không thể u ám hơn. . ngôn tình hoàn
"Mọi người yên tâm, tôi sẽ báo cáo chuyện này với giám đốc Lục. Bây giờ đang là thời điểm tuyển sinh của học viện Vô Song, lão già họ Thành đó không dám làm gì các người đâu”.
Sau một hồi im lặng, Cơ Hòa nói: "Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ đích thân thông báo cho nhà họ Thành, mọi người về đi!"
"Đa tạ tiền bối Cơ Hòa!"
"Cảm ơn tiền bối Cơ Hòa!"
La Nhất Công, Quan Chính Dương, Đài Tài Tuấn và Giả Chí Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi chen lấn nhau rời khỏi khách sạn.
Sau đó, Cơ Hòa gọi điện cho Lục Phong, trực tiếp báo cáo lại mọi chuyện.
Tiếp đó, chỉ trong vòng chưa đầy nửa giờ, khách sạn này đã tạm ngừng hoạt động, căng dây cảnh báo, ngay sau đó Lục Phong, Thành Cực An, và một ông già tóc bạc đã vội vàng đến đây.
Bọn họ thảm hơn Chu Hồng Vận nhiều, tốt xấu gì Chu Hồng Vận vẫn có thể nhìn thấy thi thể của con trai mình.
Còn bọn họ ngay cả thi thể của Thành Kỳ Võ cũng không thấy đâu!
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy là dòng máu tanh nồng, khó chịu, chói mắt chảy trong hội trường!
"Grừ!"
Một tiếng gầm thét già nua vang lên trong khách sạn, ông nội của Thành Kỳ Võ, Thành Khuê Phong đã biết được ngọn nguồn của toàn bộ sự việc, cũng như chân tướng, lão ta thực sự phát điên rồi.
Một loại khí thế vô biên như núi cao biển lớn tản ra tứ phía.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Lục Phong, những người còn lại hầu như đều không chịu nổi, một luồng sức mạnh đáng sợ đè xuống khiến bọn họ phải quỳ xuống đất.
Trong một đêm, hai vị cậu chủ - người kế thừa của nhà họ Chu và nhà họ Thành đều chết thảm, chuyện này căn bản không thể che giấu được, nhanh chóng lan rộng khắp thành phố Vân Bắc, rất nhiều người đã nhận được tin tức.
Trong nhà họ Kỳ, Kỳ Hàn đang rất căng thẳng, sau khi nghe được tin tức từ Kỳ Hồng, hắn cũng vô cùng sửng sốt, không nói nên lời, một lúc lâu sau mới run rẩy nói: "Tên... tên điên này... mạnh quá..."
“Đúng vậy anh à, may quá, may là lúc đầu anh chọn đi theo chứ không phải phản lại anh ta…”, Kỳ Hồng nói nhỏ, giọng điệu nhẹ nhàng, ngoài sự bàng hoàng còn có chút yêu mến và thích thú.
...
Nhà tù Vân Bắc, bãi đậu xe dưới tầng hầm của trung tâm mua sắm, Trần Đức đã đến đây theo lịch hẹn.
Hình Tông Đài vẫn luôn đợi ở đây nên chưa nhận được tin tức về cái chết của hai gia tộc, dưới sự sắp xếp của ông, Trần Đức rất nhanh đã gặp lại Chu Hồng Diễu.
Không nói nhiều lời, Trần Đức trực tiếp ném hai cái đầu xuống đất.
Đầu của Chu Diệu Hoa và Thành Kỳ Võ từ trong vỏ bọc áo quần rơi xuống, xuất hiện trong mắt Chu Hồng Diễu.
Đột nhiên, Chu Hồng Diễu trở nên cực kỳ mất bình tĩnh.
Trợn trừng mắt mà nhìn chòng chọc vào hai cái đầu kia.
Trong phòng thăm tù, trước tấm kính ở giữa.
Ở bên trái đặt một cái đầu người và bên phải cũng đặt một cái đầu người.