Thấy vậy, Triệu Phong sững sờ, sau đó, dường như nhớ ra điều gì, lập tức hét lớn: "Các vị, con mẹ nó đừng đi tuần tra nữa, tiền bối Phương sắp xuất quan rồi, nhanh qua đây nghênh đón!"
Thực lực của Phương Tâm Ngọc thực sự là quá mạnh!
Trước khi lên Thiên Kiếm Phong, ông ta sớm đã là người mà Triệu Phong và đám võ giả này không thể đắc tội nổi, lúc này xuất quan, nhất định là càng mạnh hơn nữa!
Bọn họ nhất định phải tiếp đón cẩn thận!
Triệu Phong vừa hét lớn, đám võ giả xung quanh liền chạy đến tập hợp lại một chỗ, cung kính đứng bên ngoài làn khói cuồn cuộn, trên mặt ai nấy cũng thể hiện rõ sự kính nể, mong chờ, đợi người xuất hiện.
"Đệt, nhìn tình hình này, là trực tiếp nhảy từ Thiên Kiếm Phong xuống sao!", Triệu Phong hồn bay phách lạc, Thiên Kiếm Phong cực kỳ đặc biệt, trọng lực ở bên trên nặng hơn phía dưới rất nhiều!
Từ độ cao hơn hai ngàn mét ở đây nhảy xuống, tương đương với độ cao bốn, năm ngàn mét ở nơi khác đấy!
Ai có thể giữ cân bằng được trong sự ma sát và xé nát đó?
Không phải lúc nãy Trần Bát Hoang từ trên Thiên Kiếm Phong rơi xuống, thi thể đã tan nát sao?
Còn Phương Tâm Ngọc.
Vậy mà lại trực tiếp nhảy xuống!
Ông ta...rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Phong càng thêm chấn động, đám võ giả sau lưng hắn ta cũng hiểu điều này, sắc mặt ai nấy cũng đông cứng, ánh mắt mong đợi dồn về phía khói bụi cuồn cuộn. Phương Tâm Ngọc vừa đột phá, có khi nào tâm trạng cực tốt mà thưởng cho bọn họ một ít linh thạch không?
"Cũng chỉ có cường giả mạnh như tiền bối Phương mới có tư cách lên đỉnh Thiên Kiếm Phong, loại rác rưởi như Trần Bát Hoang sao có thể so với tiền bối Phương được chứ?", Triệu Phong nghĩ đến đây, quay đầu lại hỏi thuộc hạ đứng bên cạnh: "Vừa nãy tôi bảo đem xác của Trần Bát Hoang đi cho chó ăn, đã làm chưa?"
"Đem cho chó ăn rồi, có điều hình như chó không thích ăn cho lắm", tên thuộc hạ này vội vàng trả lời: "Thuộc hạ đã vứt xuống sông cho cá ăn rồi!"
"Haha, không ngờ ngay cả chó cũng chê thịt của tên rác rưởi đó".
Triệu Phong cười hung tợn, thấy khói bụi sắp rơi xuống, vì muốn để lại ấn tượng tốt hắn ta nhanh chóng quỳ xuống, cao giọng nói: "Cung nghênh tiền bối Phương xuất quan!"
Đồng thời lúc đó.
Đám võ giả đứng sau lưng hắn ta cũng không chịu thua, đồng thanh hô lớn: "Cung nghênh tiền bối Phương xuất quan!"
Sau khi những tiếng hô này vừa dứt, khói bụi cuồn cuộn cuối cùng cũng dần dần toả xuống, sau đó, trong ánh mắt vô cùng chờ mong của mọi người, một bóng người từ từ hiện ra sau làn khói.
Cùng với bóng dáng này, còn có một giọng nói không cảm xúc, bình tĩnh và có chút lạnh lùng: "Có phải...các người cung nghênh nhầm người rồi không?"
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt vang vọng khắp tứ phía, lọt vào tai của tất cả võ giả có mặt ở đó
Đột nhiên...
Giống như sét đánh ngang tai, nổ đoàng đoàng trong tâm trí của mọi người, sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên cực kỳ cổ quái.
"Giọng nói này..."
Khuôn mặt Triệu Phong đóng băng, mi mắt bất giác giật liên hồi.
Sau đó, đồng tử không ngừng run rẩy.
Không!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể là hắn!
Sao hắn vẫn còn sống chứ?
Trong lòng Triệu Phong rống lên, trong con ngươi hiện lên những tia máu kinh người, đồng tử nhìn chòng chọc về phía trước.
Gần như cùng một giây, một đôi chân dài cao lớn cùng bộ quần áo có hơi rách rưới từ trong bụi khói hiện ra, sau đó...ngũ quan cũng dần xuất hiện trong mắt Triệu Phong và những người khác, đó là một khuôn mặt góc cạnh, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Trên khuôn mặt là một đôi mắt sâu thẳm dường như đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, dưới sống mũi cao, đôi môi đỏ hơi nhếch lên tạo thành một đường vòng cung nhàn nhạt, bất cần đời.
Trông khá anh tuấn và thoải mái.
Nhưng, chính khuôn mặt anh tuấn và thoải mái này đã khiến cho đám mười hai võ giả hoàn toàn sững sờ, nhìn không chớp mắt, há hốc mồm miệng, như bị đổ xi măng, hoàn toàn biến thành tượng điêu khắc, không thở được!
Trong mắt mọi người chỉ còn lại bóng dáng cao lớn gần mét tám đang ngẩng đầu, ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm vào bóng người đang chậm rãi đi ra khỏi màn khói bụi: "Trần...Trần...Trần Bát Hoang?", trong đám người, có người đột nhiên sực tỉnh, lắp ba lắp bắp hô tên của người vừa xuất hiện, đồng thời bất giác nuốt nước bọt: "Sao có thể như vậy chứ?"
Đúng thế!
Sao có thể như thế được!
Không chỉ hắn không dám tin mà tất cả mọi người đều không dám tin cảnh tượng trước mắt này!
Rõ ràng, có một người ngã từ Thiên Kiếm Phong xuống chết rồi mà!
Người đó, lẽ nào không phải Trần Bát Hoang sao?
Trong tưởng tượng của bọn họ, đó nhất định, chắc chắn, ngàn phần trăm chính là Trần Đức, Trần Bát Hoang!
Dù sao, trên Thiên Kiếm Phong, ngoài Trần Đức ra, chỉ còn lại một mình Phương Tâm Ngọc!
Trước đó bọn họ không thể nào liên tưởng cái xác nát bét kia với Phương Tâm Ngọc, dù sao thì Phương Tâm Ngọc cũng thực sự quá mạnh, với thực lực đó, ông ta hoàn toàn có thể bay lên đỉnh Thiên Kiếm Phong!
Hai bên so sánh với nhau, Trần Bát Hoang là cái thá gì? Thực lực của Linh Căn kỳ hoàn toàn không thể bay lên đỉnh Thiên Kiếm Phong, rất có khả năng lên giữa đường sẽ bị sức mạnh đó đẩy xuống ngã chết.
Giả sử cho dù không ngã chết thì đụng phải Phương Tâm Ngọc cũng sẽ chết!
Phải biết rằng, tính cách của Phương Tâm Ngọc và Chương Hằng gần giống nhau, sao lại để kẻ khác cùng ông ta tu luyện một chỗ được?
Cho nên, bất luận xét từ góc độ hay không gian nào, Trần Bát Hoang cũng không có một phần vạn khả năng nào có thể sống sót cả...
Nhưng, sự thật thì sao?
Trần Bát Hoang xuất hiện rồi!
Không những xuất hiện, mà trên người anh, ngoại trừ quần áo có chút rách nát thì nhìn tổng thể không có tổn hại gì cả, con mẹ nó hoàn toàn nguyên vẹn.
Cảnh tượng này khiến Triệu Phong và những võ giả khác chấn động không thôi, giống như có một trận bão lớn nổi lên trên biển, điên cuồng quét qua, hủy diệt tâm trí bọn họ, khiến động tác của bọn họ đóng băng, sắc mặt đóng băng, suy nghĩ cũng bị đóng băng...