Sâu tận đáy lòng, chỉ còn lại sự kinh hoàng, hoảng sợ, chấn động và không thể tin được!
Trên người Triệu Phong đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, da đầu tê rần từng cơn, hai gối quỳ xuống đất, không nói nên lời.
Hắn ta đã định thần lại rồi, giờ phút này, không phải hắn ta không muốn đứng dậy, không muốn lên tiếng, mà là không dám!
Trần Bát Hoang đang chầm chậm đi tới, giống như một đế vương, một vị thần, cho hắn ta một sự thúc đẩy muốn quỳ xuống bái lạy, cộng thêm sự sợ hãi sâu tận đáy lòng. Khoảnh khắc này hắn ta hận không thể tìm một cái hố chui xuống, hoặc làm một người vô hình.
"Lục Thư Tuyết và Bộ Kinh Phong đâu?", ánh mắt Trần Đức quét một lướt khắp xung quanh, không thấy Lục Thư Tuyết và Bộ Kinh Phong đâu cả, anh bước đến trước mặt Triệu Phong, giọng điều bình thản hỏi.
Giọng nói nhàn nhạt vang lên, tư duy của Triệu Phong hoàn toàn trở về, nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hắn ta lắp ba lắp bắp nói: "Bọn...bọn...bọn họ...đi nhà...họ Lục rồi".
"Vậy mà không đợi tôi", Trần Đức vân vê sống mũi: "Có phải đã gặp biến cố gì không?"
"Phải..."
Triệu Phong kìm nén nỗi sợ hãi, nhanh chóng trả lời, lắp bắp kể lại tất cả mọi chuyện, nhất cử nhất động của Chương Hằng, cực kỳ chi tiết, không dám giấu giếm chút gì, so với thái độ lần đầu gặp Trần Đức hoàn toàn trái ngược.
Trong suốt quá trình Triệu Phong kể lại mọi chuyện, có không ít người định thần lại, sực tỉnh lại, nhưng từ đầu đến cuối không có ai dám lên tiếng chen vào. Người nào người nấy cũng chỉ muốn yên tĩnh làm một người vô hình, không bị Trần Đức phát hiện, trong lòng không ngừng lẩm bẩm mấy câu "không nhìn thấy mình".
"Chương Hằng sao?"
Trần Đức cau mày, không ngờ tên đó lại thực sự dám dẫn người đến báo thù, còn dám ép Lục Thư Tuyết trở thành người phụ nữ của hắn ta?
Trần Đức không nói nhiều, hỏi Triệu Phong đường đến nhà họ Lục, sau đó liền rời đi.
Chuyện của nhà họ Lục, anh đã từng hứa với Lục Thư Tuyết, cho nên nhất định phải quản!
Huống hồ, với tính cách của Chương Hằng, nếu biết anh vẫn còn sống thì chắc chắn hắn ta sẽ truy sát anh.
Nếu đã thế, không bằng anh đi dập tắt ý định của đối phương trước.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Trần Đức, Triệu Phong và những người khác không ngừng thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm quá!
Cuối cùng cũng đi rồi!
May mà Trần Đức không báo thù, không có người nào có mặt ở đây là không toát mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
"Đúng rồi".
Đột nhiên, đúng lúc này, Trần Đức vốn sắp rời đi, bỗng nhiên dừng lại.
Triệu Phong vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thấy vậy cả người run bần bật, chỉ cảm thấy thân dưới có cảm giác âm ấm, ươn ướt.
Ngay sau đó, một mùi nước tiểu bay xộc vào mũi của mọi người.
Triệu Phong...sợ đến nỗi tè cả quần!
Triệu Phong rất hoảng, rất sợ hãi, hắn ta là người hoảng loạn nhất trong đám người này, hắn ta nói xấu Trần Bát Hoang quá nhiều, luôn miệng mắng Trần Bát Hoang là rác rưởi...
Thế nên hắn ta cực kỳ sợ Trần Đức sẽ báo thù.
Lúc Trần Đức chuẩn bị rời đi, hắn ta vô cùng vui mừng, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng đối phương lại đột nhiên dừng lại khiến hắn ta bất giác không kiềm chế được!
Hắn ta cũng không muốn, nhưng lại nhịn không được!
Dòng nước đó không ngừng chảy xuống đất tí ta tí tách, bầu không khí cực kỳ ngượng ngùng, sắc mặt của Triệu Phong trở nên đỏ bừng, xấu hổ cùng cực.
Nhưng, không ai cười nhạo hắn ta.
Bởi vì, tất cả mọi người đều rất sợ hãi, ánh mắt của bọn họ đều đang đổ dồn trên người Trần Đức. Lúc này, đừng nói Triệu Phong sợ đến nỗi tè ra quần, cho dù hắn ta có sợ đến nỗi đại tiện cả quần thì cũng không ai chửi hắn ta.
So với Trần Bát Hoang, Triệu Phong là cái thá gì?
Dựa vào cái gì để người khác chú ý hắn ta?
Bây giờ trong đầu mỗi người đều đang nghĩ một vấn đề giống nhau...
Tại sao Trần Bát Hoang lại đột nhiên dừng lại?
Trần Bát Hoang muốn làm gì?
Muốn báo thù sao?
Trần Đức có chút buồn cười nhìn về phía Triệu Phong, quay trở lại dưới chân Thiên Kiếm Phong, nhìn đỉnh đá cao vút tầng mây: "Tôi nhớ lúc trước các người nói, Thiên Kiếm Phong là của nhà họ Triệu các người?"
Triệu Phong giật mình, vội vàng đáp: "Không, cậu Trần, nói chính xác hơn thì chúng tôi chỉ là... chỉ là sống gần đây mà thôi, bảo vệ thay, thực tế không chỉ mình nhà họ Triệu, mà còn có nhà họ Vương, nhà họ Nam, nhà họ Lục".
Lúc này, Triệu Phong bất giác nói ra tên của ba gia tộc khác, dù sao nếu Trần Bát Hoang muốn báo thù thì hắn ta cũng không muốn gánh chịu một mình!
"Ồ, hoá ra là vậy".
Trần Bát Hoang nhìn đỉnh cao chót vót của Thiên Kiếm Phong, sau đó, giơ nắm đấm lên!
Linh lực toàn thân bộc phát, tụ hợp lại trên nắm đấm, toàn bộ cánh tay đột nhiên nổi đầy gân xanh, chằng chịt dày đặc.
Giây tiếp theo, một đấm giáng vào trên Thiên Kiếm Phong!
Giữa vô số tia điện quang choé lửa, cú đấm quá sức mãnh liệt, khoảnh khắc này, sức mạnh khủng khiếp năm mươi triệu tấn toàn lực giáng xuống, còn có Cửu Trọng Cực Ảnh!
Đột nhiên, sức mạnh năm mươi triệu tấn này bỗng tăng lên năm trăm triệu tấn!
"Bùm!"
Như thể một quả bom nổ tung, một tiếng nổ cực lớn vang vọng khắp cả bầu trời, kinh động tứ phương, từng đàn chim thi nhau bay lên trời, giống như ngày tận thế sắp đến!
Có thể thấy rõ, trước mắt Trần Đức, nơi cú đấm giáng xuống, Thiên Kiếm Phong nứt ra, cát bay đá nổ bắn tung tóe, trên không trung hiện ra một cái lỗ to lớn!
Một đấm!
Đánh xuyên Thiên Kiếm Phong!
"Rầm rầm rầm..."
Lúc này, toàn bộ Thiên Kiếm Phong đang rung lắc dữ dội, rất rõ ràng, nó sắp sụp đổ...
"Đây...đây....đây...đây...", Triệu Phong gần như sững sờ, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người thất thần, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, khoé môi không ngừng giật giật. Sau đó hắn ta bất giác nhìn sang Trần Bát Hoang, nhưng bên cạnh hắn ta đâu còn ai nữa.
Trần Đức đã đi xa hơn một trăm mét từ lâu, chỉ còn lại một bóng lưng.
Còn Thiên Kiếm Phong vẫn đang rung lắc mạnh hơn, những tảng đá từ trên đỉnh núi không ngừng lăn xuống.