Đại sảnh nhà họ Kỳ, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Lời của Trần Đức tựa như vòi rồng quét qua mọi ngóc ngách.
Từ ông lão sáu, bảy mươi tuổi cho đến thiếu niên mười mấy tuổi, không một ai dám đứng ra phản đối nửa câu.
Võ giả vốn là mạnh được yếu thua, chỉ cần thực lực đủ mạnh, một người có thể trấn thủ được một gia tộc mà không cần phải giải thích gì cả.
Trần Đức biết rất rõ, bởi vì anh thắng nên đám người này mới không dám lên tiếng, còn nếu anh thua, hậu quả khó mà đoán được. Kỳ Hàn, bố mẹ của hắn, kể cả những người mà hắn quen biết đều có thể bị cao thủ nhà họ Kỳ bắt bớ, giết hại.
Đương nhiên, Trần Đức sẽ không đuổi tận giết tuyệt, dù sao thì đây cũng là nhà của Kỳ Hàn, mỗi người ở đây đều có chung dòng máu với hắn, chỉ cần để Kỳ Hàn quản chế bọn họ, khiến bọn họ không nảy sinh ý niệm trả thù là đủ rồi.
“Tôi bằng lòng ủng hộ Kỳ Hàn!”, sau vài nhịp thở, một ông lão nhà họ Kỳ đứng ra nói. Ông ta vốn là người đứng đầu chỉ sau Kỳ Thương Long, năm nay đã tám mươi tuổi, là một vị đức cao vọng trọng trong gia tộc.
Vậy mà giờ phút này, ông ta lại quỳ một chân trước mặt Kỳ Hàn.
Ông lão quỳ xuống, tiếp theo đó, liên tục có người trong đội ngũ đứng ra và quỳ một chân xuống theo.
Gia tộc lánh đời chẳng những không xuất hiện trước mắt người đời, mà những quy tắc cổ xưa, trịnh trọng và nghiêm khắc vẫn được lưu giữ và phát triển. Lễ nghi trong việc quỳ bái cũng không bị xóa bỏ.
Chỉ khi nghiêm khắc thì một gia tộc lánh đời mới có thể trường tồn.
Vài phút sau, gần như ba bốn trăm người trong gia tộc đều thần phục Kỳ Hàn, chỉ còn lại 50, 60 người vẫn đứng thẳng như cũ.
Bọn họ… e ngại nhà họ Thành.
Nhà họ Thành ép buộc nhà họ Kỳ phải lấy đầu Trần Bát Hoang, thế nhưng hôm nay đầu thì không thấy, ngược lại còn bị Trần Bát Hoang dạy cho một trận khiến cả gia tộc đều quy phục Kỳ Hàn.
Nếu nhà họ Thành biết chuyện này, chắc chắn bọn họ sẽ đến gây rắc rối.
Đến lúc đó, nhà họ Kỳ phải chống chọi như thế nào?
Chỉ dựa vào một mình Trần Bát Hoang thôi sao?
Trần Đức liếc nhìn những người còn đứng, không muốn quy thuận Kỳ Hàn: “Tôi đã cho cơ hội, nếu các người không nhận, vậy thì muốn sống rời khỏi đây chỉ có tự phế đan điền, tự hủy khí toàn”.
Những lời của anh vô cùng tàn nhẫn, không cho phép thương lượng.
Dù là tàn nhẫn, nhưng phải làm như vậy.
Trong số những người này, có không ít cao thủ Thông Mạch kỳ, nếu tự tiện thả họ đi thì chẳng khác nào thả hổ về rừng.
Nghe thấy những lời này, 50, 60 người kia lập tức hoảng sợ, bọn họ tái mặt, vội quỳ xuống xin tha.
“Xin đừng, chúng tôi bằng lòng, chúng tôi bằng lòng phục tùng cậu Kỳ!”
“Van xin cậu, xin hãy bỏ qua cho chúng tôi!”
Trong sảnh lập tức vang lên tiếng kêu than.
Trần Đức không lên tiếng mà nhìn về phía Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn mới là gia chủ nhà họ Kỳ, việc kế tiếp phải do hắn xử lý.
“Tôi đã cho các người cơ hội”, Kỳ Hàn đứng dậy, dùng trọng kiếm trong tay chống đỡ cơ thể bị thương của mình: “Trên thế giới này không có nhiều cơ hội như vậy, ở gia tộc lánh đời càng không, một là các người tự phế, hoặc là tôi giúp các người”.
“Đương nhiên, nếu các người không muốn là kẻ tàn phế thì có thể lựa chọn cái chết”.
Trong lòng Kỳ Hàn rét lạnh, những người này đều là người trong dòng tộc của hắn, hắn cũng không muốn làm như vậy, thế nhưng nếu không tạo được uy tín, không cạo xương chữa thương thì thử hỏi ngày sau còn có ai phục hắn?
Quan mới đến đốt ba đống lửa, miệng vàng lời ngọc,… những lời dạy của tổ tiên không phải không có căn cứ, mà nó được đúc kết từ kinh nghiệm bao đời.
Lúc cần nhẫn tâm thì phải nhẫn tâm.
Sau khi hắn nói ra những lời này, rõ ràng có thể thấy được trên mặt 50, 60 người kia xuất hiện biểu cảm không cam lòng, dữ tợn, đau đớn,… đủ loại biểu cảm đan xen vào nhau, vô cùng phức tạp.
Vài giây sau, bọn họ bắt đầu tự phế khí toàn, cả đám đổ mồ hôi đầm đìa, cứ như bị trọng thương, thậm chí có một số người vì đau lòng mà bật khóc.
Chẳng mấy chốc, năm, sáu mươi người chẳng còn một ai là võ giả.
“Cút đi, sau này đừng trở lại nhà họ Kỳ nữa. Mặt khác, nếu ai dám đi mật báo với nhà họ Thành thì tất cả các người đều phải chết. Hẳn là các người đều rõ Kỳ Hàn tôi có làm được như vậy hay không”.
Năm phút sau, tất cả những người kia đã rời đi, Kỳ Hàn cũng không giữ dáng vẻ của một gia chủ, mà tự mình bước đến đỡ những vị đức cao vọng trọng của nhà họ Kỳ và những người ngày thường vẫn luôn đối xử tốt với hắn lên, nhẹ giọng an ủi, bày tỏ ngày sau sẽ mang lại một tương lai tốt đẹp cho nhà họ Kỳ.
Sau khi đã trấn an bọn họ và sắp xếp cho bố mẹ xong xuôi, hắn mới quay sang nói với Kỳ Hồng: “Em gái, anh còn chút việc phải ở lại đây giải quyết, em đưa cậu Trần đi dạo một vòng quanh thành phố Ninh An giúp anh, có được không?”
Kỳ Hồng đỏ mặt, vội gật đầu: “Em đi thay đồ đã!”
“Cậu Trần, hôm nay… cảm ơn cậu!”, đợi Kỳ Hồng rời đi, lúc này, Kỳ Hàn mới quỳ xuống hành lễ với Trần Đức.
Nếu không phải nhờ Trần Đức, có lẽ hôm nay hắn đã không có cơ hội gặp lại bố mẹ và em gái.
Trần Đức vội đỡ hắn dậy: “Nếu anh đã chấp nhận làm phụ tá cho tôi, vậy thì là người của tôi, ngoại trừ tôi, không cho phép bất kỳ ai lấy mạng anh”.
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”, Kỳ Hàn chỉ nói ra mấy chữ này, sau đó không nói gì thêm, tuy nhiên, trong lòng hắn đã xem Trần Bát Hoang còn quan trọng hơn tính mạng của mình.
“Được rồi, đừng có trịnh trọng như vậy, mọi chuyện đã qua rồi”, Trần Đức nói: “Tìm giúp tôi một bộ đồ, cả người toàn là máu thì đi ra ngoài thế nào được?”
“À, đúng rồi, ha ha, cậu xem tôi đấy!”, Kỳ Hàn lập tức căn dặn người hầu ở cách đó không xa: “Mau dẫn cậu Trần đi tắm rửa, nhớ tìm người có kỹ thuật tốt nhất, còn nữa, chuẩn bị một bình rượu loại tốt nhất của nhà họ Kỳ”.
Mười phút sau, Trần Đức rời khỏi câu lạc bộ tư nhân trong trang viên nhà họ Kỳ, lúc này, trông anh rực rỡ hẳn lên, vừa đi đến cửa thì anh thấy Kỳ Hồng đã đứng chờ sẵn.
Anh không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cô, hóa ra, trong khoảng thời gian biến mất, cô này này đã chưng diện, trang điểm một phen. Thân cao 1m7, 1m8, vóc người cao ráo, cân xứng, có lồi có lõm, đường cong xinh đẹp khắc họa phần eo thon nhỏ cùng phần hông đầy đặn, khuôn mặt trái xoan động lòng người, đôi mắt được điểm bằng eyeliner nhẹ, môi son, má hồng, khiến gương mặt vốn xinh xắn càng thêm vài phần quyến rũ.