“Mấy cái vạc này cũng là do nhà họ rèn sao?”, Trần Đức nhìn mấy cái vạc trong tiệm hỏi Kỳ Hồng.
“Đúng vậy”, Kỳ Hồng cười đáp: “Có điều chẳng mấy ai mua. Dù sao thì cũng chỉ có một số ít Luyện Đan Sư mới dùng loại vạc này, mà Luyện Đan Sư lại còn hiếm hơn cả gấu trúc”.
"Chà, có vẻ như nhất định phải làm quen với người chị em tốt kia của cô nhỉ”.
Trần Đức không chỉ cần giúp Kỳ Hàn luyện một thanh kiếm tốt mà còn cần có một cái vạc xịn. Hiện tại anh đã có thể ngưng tụ được chân hỏa, chỉ cần có một cái vạc tốt hơn thì lập tức có thể luyện chế ra những viên đan dược cao cấp hơn.
Những chiếc vạc bình thường trên thị trường và những chiếc vạc bán bên ngoài căn bản không đạt yêu cầu. Nói khó nghe một chút, một khi chân hỏa của anh phun ra, hoàn toàn có thể nung chảy những chiếc vạc bình thường đó thành chất lỏng.
Mười phút sau, Kỳ Hồng đưa Trần Đức đến sân vận động duy nhất ở thành phố Ninh An. Lúc này, sân vận động có sức chứa hàng chục ngàn người đã chật kín người, xung quanh liên tục vang lên những chỉ huy giữ trật tự.
“Người chị em này của cô rất nổi tiếng sao?”, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trần Đức nghi ngờ hỏi:
“Âu Dã Thanh Vũ, anh không biết à?”, Kỳ Hồng ngạc nhiên hỏi.
“Tôi không biết”, Trần Đức lắc đầu, anh không biết là chuyện bình thường, suốt mười năm qua, anh không ở chiến trường thì ở trong tù, chỉ quen biết chiến sĩ, nhà khoa học, phi hành gia và các nhà nghiên cứu.
Người nổi tiếng, từ trước đến nay anh không hề quan tâm.
“Anh nhìn thấy tấm áp phích kia không?”, Kỳ Hồng lấy vé ra, dẫn Trần Đức đến hàng ghế VIP đầu tiên có vị trí gần sân khấu nhất, cô ta hướng ánh mắt về tấm áp phích trước mặt.
Trên tấm áp phích có một cô gái xinh đẹp với thân hình tuyệt đỉnh, thần thái thanh cao lạnh lùng, dáng người thướt tha, đường cong uyển chuyển, một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, chấn động lòng người.
Nhìn trong ảnh, Âu Dã Thanh Vũ lại là một nữ thần khác, nhan sắc của cô ta không hề kém Tống Ngữ Yên và Hạ Thiên Tuyết. Thậm chí xét về khí chất, cô ta còn xuất sắc hơn, có thêm sự tiên khí của một ngôi sao nổi tiếng.
"Trần Bát Hoang?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên, nghe thấy có người gọi tên mình, Trần Đức bất giác quay đầu lại, vậy mà lại gặp lại một người quen.
Tô An Khê!
Trần Đức gần như sắp quên cô gái tên Tô An Khê này rồi, có điều vừa nhìn thấy cô ả anh vẫn có thể nhận ra.
Nhớ lúc còn ở học viện thương mại, cô ả đã châm biếm anh và Đàm Thu rất nhiều lần.
Có điều những chuyện này đã là quá khứ, nên trừng phạt cũng đã trừng phạt rồi, Trần Đức không hề có ý định sẽ ghim chuyện lúc trước mãi không buông, anh khẽ cười gật đầu với cô ả: "Trùng hợp quá”.
“Kỳ Hồng?”, bên cạnh Tô An Khê, một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi mặc quần áo hàng hiệu, hốc mắt sâu, sống mũi cao, lông mày rậm, khuôn mặt gầy gò cũng đi về phía bên này mỉm cười chào hỏi.
Tô An Khê và hắn là một đôi.
Đã lâu không gặp, Tô An Khê vậy mà đã phẫu thuật thẩm mỹ, cằm nhọn hơn trước, sống mũi cao hơn, trông hài hòa cân đối và xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Trần Đức đang nhìn cô ả, cô ả cũng đang nhìn Trần Đức, chỉ có điều đáy mắt cô ả lại đầy căm ghét và hận thù, cô ả cực kỳ cực kỳ hận Trần Đức, đến nỗi sau khi rời khỏi biệt thự của Tống Ngữ Yên, mỗi kế hoạch của cô ả đều là vì tương lai có thể đối phó anh.
Không ngờ, tối nay lại có thể gặp nhau ở đây!
Quan trọng hơn là anh còn đi cùng Kỳ Hồng!
Kỳ Hồng là một trong ba mỹ nhân xinh đẹp nhất ở thành phố Ninh An. Cô ta có rất nhiều người theo đuổi, trong số đó bao gồm người đi cùng Tô An Khê. Mỗi lần Tô An Khê lên giường với hắn, hắn đều bắt cô ả mặc bộ quần áo mà Kỳ Hồng hay mặc nhất, hắn phải nói là cực kỳ thích Kỳ Hồng, ngày nhớ đêm mong, tương tư không nguôi.
Theo như những gì cô ả biết, bên cạnh Kỳ Hồng có rất ít đàn ông, vậy mà hôm nay Trần Bát Hoang lại có thể đi cùng cô ta.
Tô An Khê mơ hồ cảm thấy cuối cùng cũng có cơ hội báo thù rồi!
Sớm hơn hai ba tháng so với dự kiến và kế hoạch của cô ả!
"Vân Lâu? Anh cũng đến xem concert của Thanh Vũ sao?”, Kỳ Hồng dịu dàng cười khi thấy Vân Lâu, bình thường trước mặt Kỳ Hồng hắn cư xử như cực kỳ ga lăng, hai người cũng xem như là bạn bè.
“Ừ”, đôi mắt Vân Lâu ánh lên vẻ ngạc nhiên, hắn đã mời Kỳ Hồng đi xem concert nhiều lần nhưng lần nào cũng bị từ chối, không ngờ hôm nay cô ta lại đến đây, bên cạnh còn có một người đàn ông, hắn không nhịn được hỏi: “Vị này là…”
“Tôi tên Trần Bát Hoang, là bạn học cũ của cô gái xinh đẹp bên cạnh cậu”, Trần Đức tự giới thiệu.
“Tôi tên là Vân Lâu”, Vân Lâu bình tĩnh giới thiệu tên của mình, liếc nhìn Trần Đức từ trên xuống dưới, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ ra được người này là ai.
Có điều, nhìn thấy anh và Kỳ Hồng đứng gần như vậy, da thịt gần như chạm vào nhau, ánh mắt sâu thẳm trong mắt Vân Lâu cực kỳ khó coi.
Bạn học cũ của Tô An Khê.
Nói cách khác, chỉ là châu chấu trong thế tục?
Dựa vào cái gì mà một kẻ cặn bã trong thế tục lại có thể đứng gần Kỳ Hồng như vậy?
Hơn nữa, Vân Lâu nhận thấy tối nay Kỳ Hồng ăn mặc rất đẹp, vô cùng đặc biệt, hoàn toàn khác với người luôn thích ăn mặc tùy ý lúc trước, thực sự là hoàn toàn trái ngược, tựa như một nữ thần.
Trong lòng hắn cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Kỳ Hồng vậy mà lại đặc biệt trang điểm xinh đẹp, cùng người đàn ông này đi xem concert, hơn nữa còn đứng gần như vậy!
Vân Lâu ghen rồi!
Thực sự ghen rồi!
“Bát Hoang, không biết anh và Kỳ Hồng quen nhau như thế nào?”, Vân Lâu hỏi với vẻ kỳ lạ và dò xét.
“...”, Trần Đức không nói nên lời, anh và Kỳ Hồng quen nhau thế nào rất quan trọng sao? Quan tâm đến vấn đề này làm gì? Huống hồ, quá trình quen biết của bọn họ có chút phức tạp, cũng không dễ giải thích.
Cho nên anh chỉ có thể trả lời qua loa lấy lệ: "Tình cờ”.
“Vân Lâu, đây là bạn gái của anh sao?”, Lúc này, môi Kỳ Hồng khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Tô An Khê đứng bên cạnh.