Bát Gia Tái Thế

Chương 319: Chương 319: Chiến Kỳ Huyết Ma




Nhưng, Trần Đức cũng không lo lắng, hoảng sợ hay sợ sệt một chút nào.

Nếu như là người khác có thực lực như Kỳ Huyết Ma thì với anh có lẽ sẽ rất rắc rối, còn có khả năng đe dọa đến tính mạng mình.

Song, người này lại không phải ai khác, mà là Kỳ Huyết Ma đang trúng kịch độc!

Trần Đức muốn đối phó lão không phải là đơn giản, mà là cực kỳ dễ dàng.

Một người trúng độc 20 năm không chết sẽ có triệu chứng gì?

Nó giống như một tòa nhà cao tầng bị mọt gặm cắn, ăn mòn, đào rỗng mỗi năm. Bề ngoài thì có vẻ lành lặn chẳng sao, nhưng nền móng, trụ cột đã bị phá hủy cực kỳ nghiêm trọng, gần như muốn sập.

Chỉ cần tìm đúng vị trí, khẽ đánh một phát là một tòa nhà cao chọc trời sẽ ầm ầm sập xuống!

Mà Kỳ Huyết Ma chính là tòa nhà cao tầng sắp sập ấy!

Tim, gan, phèo, phổi của lão đã suy kiệt! Không còn sức sống!

20 năm dày vò đã khiến cơ thể Kỳ Huyết Ma hoàn toàn bị ăn mòn, đào rỗng, để lại một tai họa ngầm rất lớn trong người lão.

Mà tai họa ngầm ấy được Trần Đức gọi là mệnh môn!

Nó nằm ngay nách của Kỳ Huyết Ma!

Nơi đó giống như một cái ngách, bình thường rất khó rửa sạch và quét dọn, cũng không ai chú ý nhiều.

20 năm qua, hai bên nách của Kỳ Huyết Ma đã tích trữ rất nhiều nọc độc và cặn. Chỉ cần khẽ động thì có thể khiến chúng tản ra ngay, khiến tòa nhà chọc trời ấy lập tức sụp đổ.

Gương mặt Kỳ Huyết Ma càng trở nên dữ tợn, mấy năm qua, lão chưa từng điên cuồng như vậy. Linh khí giữa năm ngón tay nổ tung, không ngừng súc lực, sức mạnh như vũ bão khiến không khí bắt đầu quay cuồng, rít gào.

"Nhóc con, mày sẽ biết mình có phải con kiến, có nên cho tao giải độc không ngay thôi!", Kỳ Huyết Ma giận dữ lạnh lùng hét lên, năm ngón tay của lão đã gần ngay trước mặt, chỉ còn chút xíu nữa thôi là sẽ chạm vào Trần Đức.

"Không!"

"Đừng mà!"

Kỳ Hàn hét lên sợ hãi, Kỳ Hồng cũng thay đổi sắc mặt. Vẻ mặt của hai anh em cực kỳ khó coi, họ là người không muốn Trần Đức xảy ra chuyện nhất ở đây. Nếu hôm nay Trần Đức xảy ra chuyện thì tất cả đều là vì họ!

"Con kiến? Ông có chắc con kiến là tôi mà không phải ông không?"

Cùng lúc đó, Trần Đức cũng ra tay.

Lúc này, vị trí nơi anh đứng đã được anh tính toán tỉ mỉ hết trong thời gian ngắn.

Nếu đứng trước hay sau 1cm thì anh sẽ không né được năm ngón tay của Kỳ Huyết Ma. Hoặc khi anh ra tay trước hay sau 1 giây cũng không thể đánh trúng mệnh môn và sơ hở của Kỳ Huyết Ma, khiến đối phương kịp phản ứng và phòng thủ.

Nếu là người khác, dù biết được điểm yếu của Kỳ Huyết Ma cũng chưa chắc có thể tính toán một cách cẩn thận như vậy trong tình huống này.

Nhưng, Trần Đức lại khác!

13 năm qua, 1 năm 365 ngày thì ít nhất cũng có 360 ngày là anh đang lăn lộn trên chiến trường, tắm mình trong sự sống và cái chết.

Lăn lộn nhiều năm trên mũi đao, nên chỉ cần còn sống, dù chỉ là 1 giây thì anh cũng sẽ tính toán tìm kiếm một con đường sống cho mình!

Dù là võ giả cực kỳ mạnh mẽ cũng khó mà làm được điều này.

"Con kiến chính là con kiến, ngay cả chống cự cũng vô lực, yếu đuối như vậy".

Trên gương mặt âm trầm của Kỳ Thương Long tràn đầy tươi cười, Trần Đức phản kích quá nhẹ nhàng, bâng quơ, thậm chí còn không phát huy ra được sức mạnh cao nhất của Luyện Khí kỳ nữa là.

Thế nên, ông ta cho rằng đòn phản kích của Trần Đức là đòn đánh theo vô thức, hoàn toàn không khớp với cảnh giới của anh.

Trong mắt Kỳ Hàn hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Trần Đức đã đánh giá quá thấp cao thủ Long Tượng kỳ, hoặc có thể nói là đã đánh giá thấp Kỳ Huyết Ma. Kỳ Huyết Ma - một Long Tượng ky tích lũy cả 20 năm hoàn toàn có thể vượt cấp giết người.

Mà Trần Đức lại dùng thực lực Ngưng Khí kỳ đỉnh phong để chống lại.

Điều này giống như kiến cắn voi, hoàn toàn không thể sánh nổi!

Có không ít người trong nhà họ Kỳ đều cười lạnh.

"Trần Bát Hoang chết chắc rồi".

"Vẫn là còn trẻ quá, không biết cái gì là sức mạnh thật sự".

Có người châm chọc, cười cợt, gì mà thiên tài yêu nghiệt chứ? Khi đối mặt với Kỳ Huyết Ma còn không phải chỉ có đường chết thôi à?

Nhưng mà, cùng lúc đó, một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra.

Cơ thể Trần Đức dùng một góc độ quỷ dị mà con người không làm được né khỏi đòn đánh của Kỳ Huyết Ma. Sau đó, bàn tay anh cũng hóa ngón tay thành kiếm, linh khí xuất thể hình thành một luồng sáng chém vào nách Kỳ Huyết Ma.

Khoảnh khắc ấy, một cảm giác nguy hiểm trí mạng chợt bao phủ trong đầu Kỳ Huyết Ma, khiến cả người lão toát mồ hôi lạnh.

Kỳ Huyết Ma hoàn toàn bị dọa sợ!

Lão hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết khi Trần Bát Hoang hóa linh khí ra ngoài cơ thể thì lão như bị đánh trung huyệt vị, linh khí vỡ đê, tán loạn ra xung quanh.

Một chiêu nhìn như nhẹ nhàng, không chút sức, chẳng thể khiến Kỳ Huyết Ma lay động của Trần Bát Hoang lại đánh tan linh khí của lão.

Không... không... không thể nào! Kỳ Huyết Ma không thể nào tưởng tượng nổi, sao lớp phòng ngự của mình lại bị một sức mạnh nhỏ bé như vậy đánh tan chứ?

Ngay khi Kỳ Huyết Ma đang suy nghĩ thì linh khí, sức mạnh của lão vừa đứt gãy, Trần Đức đã giơ nắm tay lên đấm thẳng vào năm ngón tay lão.

"Rắc!"

Phút chốc, cánh tay lão đã gãy nát, bắn ra một đống máu loãng, cơn đau thấu tim chợt truyền đến, cơ thể Kỳ Huyết Ma không khỏi bay ngược ra ngoài.

Cánh tay kia của lão đã biến mất!

Trực tiếp bị một quyền của Trần Bát Hoang đánh thành thịt vụn!

Máu tươi chảy ròng, kéo dài không ngớt, rơi vãi trên không trung, trông cực kỳ đáng sợ!

Mà dòng máu ấy cũng không đỏ như bình thường, mà còn lẫn chút màu đen!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.