Y là y, độc là độc. Trong cảm nhận của anh cái chữ y này rất là cao cả, đáng để kính trọng và chỉ dùng để cứu người, chứ không phải giết người.
Sửu gia đã dùng cả cuộc đời và đủ loại tà thuật để nghiên cứu y thuật vì khiến con cháu sau này không đi theo vết xe đổ của ông ấy, không làm bẩn cái chữ y này.
Trần Đức có thể dùng độc để giết người, nhưng không thể dùng y để giết người.
Huống chi, Trần Đức khinh thường việc nói dối, lừa gạt. Vì một tên Kỳ Huyết Ma, hoàn toàn không đáng để khiến sự việc trở nên phức tạp.
"Một năm? Không được, tôi không chờ được lâu vậy", con ngươi Kỳ Huyết Ma đỏ lừ, sát khí ngày càng khủng bố, giọng nói cũng lớn hơn trước, gần như là điên cuồng: "Phải chữa khỏi ngay bây giờ luôn! Dám nói thêm một chữ không nữa thì kết cục của cậu sẽ hết sức thê thảm đó!"
Kỳ Huyết Ma nói với giọng đầy vẻ ra lệnh và không thể chối cãi. Điều lão nói là thật, nếu Trần Bát Hoang còn dám từ chối, dù anh có biết giải độc thì lão cũng sẽ ra tay khiến anh sống không bằng chết!
"Cậu Trần...", Kỳ Hàn có chút sốt ruột, khuyên: "Đồng ý với ông ta đi, mau giúp ông ta giải độc, không thì cậu sẽ bị giết đó!"
Hắn vừa nói vừa nháy mắt với Trần Đức, rõ ràng là hy vọng Trần Đức có thể ứng xử theo tình hình, lừa gạt ông ta, qua được lần này rồi nói sau.
Ở trong mắt họ, giờ Trần Bát Hoang vẫn lành lặn là vì anh có y thuật, còn có tác dụng và giúp được Kỳ Huyết Ma.
Nhưng, nếu anh từ chối thì với Kỳ Huyết Ma, anh sẽ không còn giá trị nữa.
Mà thứ đã không còn giá trị thì chỉ có chết thôi!
Kỳ Huyết Ma chắc chắn sẽ không nương tay.
Trần Đức suy nghĩ một lát, rồi cũng lười giải thích, chỉ lắc đầu, hoàn toàn không muốn nói thêm một chữ nào với một Kỳ Huyết Ma đã bị kịch độc tra tấn đến vặn vẹo, điên cuồng.
Huống chi, trước giờ anh đều không thích nói điều dư thừa.
"Con kiến chết tiệt, tại sao, tại sao mày lại phải ép tao!", Kỳ Huyết Ma gào lên như kẻ điên, con ngươi hoàn toàn đỏ như máu: "Lẽ nào mày không biết, ở trước mặt tao, mày chỉ là một con kiến có thể bị tao giết chết ngay lập tức à!"
Kỳ Huyết Ma gần như nổi điên, lão quỳ một chân xuống, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, nắm lấy mái tóc bạc của mình, trực tiếp giật xuống hơn 10 cọng!
Lão vất vả lắm mới nhìn thấy được hy vọng sống sót, Trần Bát Hoang lại ép lão, chơi lão! Giờ, Kỳ Huyết Ma cực kỳ giống như một con chó điên, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn người.
"Cậu Trần...", Kỳ Hàn lại khuyên, nhân lúc Kỳ Huyết Ma còn chưa ra tay và còn có cơ hội xoay chuyển để sống sót!
Kỳ Hồng và Lâm Lam cũng vô cùng sốt ruột, họ không muốn thấy Trần Bát Hoang xảy ra chuyện không may.
Nhưng, lúc này Trần Đức bỗng nhìn chằm chằm Kỳ Huyết Ma, lạnh lùng nói: "Lão quái vật, lẽ nào ông cho rằng tôi sợ ông mới chữa bệnh cho ông hả? Tôi không giết con trai, cháu trai của ông là vì muốn cho họ tự mình trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng thôi".
"Vốn thấy ông nghe lời vậy nên cũng định giúp ông giải độc".
Trần Đức dừng một chút rồi nhàn nhạt nói: "Nhưng, tôi ghét nhất là người khác ra lệnh, đe dọa mình. Độc của ông, tôi sẽ không giải".
Trần Đức vẫn nói với giọng điệu và vẻ mặt không chút thay đổi: "Tôi muốn coi xem ông mạnh mẽ và đáng sợ thế nào và làm sao mới có thể lập tức giết chết được một con kiến như tôi".
Trần Đức vừa nói xong, Kỳ Huyết Ma đang nổi điên bỗng im lặng, sau đó lão chợt bật cười, cười một cách hết sức dữ tợn.
"Được thôi, thằng ôn con, được lắm. Tao cho mày cơ hội mà mày không biết quý trọng chứ gì?"
Từng con chữ đầy già nua bật ra từ trong cổ họng Kỳ Huyết Ma: "Tao đây muốn xem khi mày bị giẫm dưới chân, đối mặt với sự sống và cái chết hay sống không bằng chết có còn kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy nữa không!"
Kỳ Huyết Ma nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm nổi điên.
Lão vừa nói xong, cơ thể vốn đang quỳ bỗng nhảy lên, bóng người như quỷ mị, từng bước xông thẳng về phía Trần Đức.
Rõ ràng Kỳ Huyết ma đã rất già, nhưng lúc này lại như một con vượn, cực kỳ nhanh nhẹn, mỗi một bước, nền nhà dưới chân đều lõm xuống một cái hố sâu.
Giây tiếp theo, lão đã xuất hiện trước mặt Trần Đức, ánh mắt dữ dằn tràn ngập vẻ tàn bạo.
Năm ngón tay lão gập lại thành chộp, linh khí nổ tung, giống một cây kim mảnh dài vừa độc ác và tàn nhẫn, kéo theo cơn gió như vũ bão xông thẳng về phía Trần Đức.
"Mày muốn chết thì tao chiều!", 6 chữ như sư tử rống đinh tai nhức óc, lại giống sấm sét giữa mùa xuân quanh quẩn bên trong đại sảnh, vang vọng từng vòng dư âm.
Tiếng gầm phảng phất như muốn giết người, cả nhà họ Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, có một số người vô thức bịt tai lại, nhưng trong đầu vẫn bị chấn kêu ong ong.
Có điều, lại không ai nhắm mắt, mà còn mở thật to, muốn tận mắt nhìn thấy Kỳ Huyết Ma giết chết Trần Bát Hoang. Cũng muốn nhìn thử xem người từng mạnh nhất nhà họ Kỳ rốt cuộc đáng sợ tới mức nào.
Năm ngón tay xẹt qua không khí, không khí như bị xé rách, sức mạnh khủng bố khiến dòng khí tách ra hình thành năm đường cong.
Rõ ràng chỉ là những ngón tay người, nhưng giờ lại giống như một thứ vũ khí đáng sợ khiến mọi người nổi da gà, trái tim như nổ tung, cực kỳ sợ hãi.
"Trốn!", Kỳ Hàn biến sắc, giơ tay đẩy Trần Bát Hoang muốn anh né đi.
Kỳ Hồng cũng hết sức căng thẳng, vô thức bảo Trần Đức chạy mau.
Chỉ là, Trần Đức lại không có trốn, cơ thể vững như Thái Sơn, Kỳ Hàn dùng hết sức mạnh cũng không suy suyển được mảy may.
Anh không những chẳng trốn, mà còn nhấc chân, bước lên trước từng bước một!
Hành động ấy quả thật khiến mọi người sợ ngây người.
Tên này là điên thật rồi à? Lẽ nào anh ta cảm thấy với thực lực Thông Mạch kỳ của mình có thể đàn áp được một thiên tài đã đến Long Tượng kỳ từ 20 năm trước như Kỳ Huyết Ma ư?
Không thể nào, đây tuyệt đối là trứng chọi đá!
Năm ngón tay ấy càng ngày càng gần Trần Đức và không ngừng phóng to trong mắt anh. Kỳ Huyết Ma đánh thẳng về phía ngực phải của anh, mà vị trí kia cũng không trí mạng.
Nhưng, một khi bị đánh trúng, ngực phải của Trần Đức sẽ bị đâm thủng, toàn bộ xương sường, tế bào thần kinh, máu thịt sẽ biến thành một đống thịt nát, khiến anh bị thương hết sức nghiêm trọng!