Bát Gia Tái Thế

Chương 317: Chương 317: Trị cho ông cũng được thôi




Đó là một loại độc cực kỳ quỷ dị và trí mạng!

Loại độc này ăn sâu vào trong kỳ kinh bát mạch, hòa tan vào tủy và máu của lão, cực kỳ khó giải!

Lão vốn là một thiên tài tu võ, có tài nhưng trưởng thành muộn, 20 năm trước cũng đã đạt tới cảnh giới này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lão đã có thể dẫn dắt nhà họ Kỳ bước đi xa hơn và có vị trí cao hơn.

Ai biết, chỉ vì chọc tới một tên thích thả độc.

Lão không biết độc đó tên là gì, chỉ biết sau khi trúng độc, một khi lão ăn cơm và thực phẩm chín sẽ vô cùng đau đớn!

Đó còn đỡ, mỗi một năm, lão nhất định phải thay hết máu trong cơ thể một lần, không thì sẽ đau đớn đến chết!

Mà trong một năm ấy, lão còn phải uống máu người để giữ vững sự sống và cơ chế hoạt động của máu!

Nếu trong 7 ngày không uống thì máu vốn dĩ có thể chống chịu được 1 năm, chỉ cần 1 tuần là sẽ thối rữa hoàn toàn!

Máu của lão là lạnh, là xấu, là có độc!

Đây mới là lý do vì sao lão uống máu và ăn thịt người sống!

Dù vậy, lão vẫn không thể tu luyện, một khi hấp thu linh khí thì sẽ đau đớn muốn chết. Chỉ khi không tu luyện, mới có thể dễ chịu hơn chút.

20 năm trước, lão vẫn có một đầu tóc đen, hàm răng trắng muốt. Mà chỉ trong 20 năm, chúng đã hoàn toàn biến mất.

Tóc là lão tự nhổ khi đau đớn, răng cũng vì quá đau đớn mà đâm gãy.

20 năm, lão đã tìm vô số và đủ loại thần y. Thậm chí, lão còn tự học đủ thứ y thuật để giải độc, chữa bệnh.

Song, 20 năm qua vẫn không thu hoạch được gì.

Ngoài mình ra thì đám gọi là thần y kia cũng không đoán ra được chứng bệnh của lão!

Nhiều năm qua, Trần Bát Hoang là người duy nhất có thể nói ra chứng bệnh của lão!

Lại là người duy nhất cho lão một lọ nước thuốc mà sau khi uống xong, cơn đau trong cơ thể lập tức giảm hẳn một nửa!

Sao Trần Bát Hoang lại biết lão có bệnh, còn có thể hốt thuốc đúng bệnh?

Cậu ta đã dùng hai mắt đoán ra được bệnh của lão!

Chỉ có thể giải thích như vậy thôi!

Thế nên, Kỳ Huyết Ma mới có thể dừng tay và quỳ xuống!

Lão thấy được hy vọng, hy vọng không cần phải hứng chịu cơn đau cùng cực. Lão không bao giờ muốn chịu cái cơn đau suốt 20 năm ấy nữa. Giờ phút này, lão giống như một con chó đang mong mỏi một cục xương từ chủ của mình:

"Cậu Trần, cầu xin cậu, cứu tôi, cứu tôi với!"

"Cứu cũng được thôi, có điều... trả giá một đứa con trai là chưa đủ", Trần Đức nói.

Kỳ Huyết Ma thở hổn hển, khóe mắt đỏ lừ nói: "Cậu Trần, cậu yên tâm, chỉ cần cậu mở miệng thì tôi hoàn toàn có thể trả giá lớn hơn nữa!"

"Tôi cảm giác được vài luồng sát khí...", Trần Đức vươn tay, chỉ vào mười mấy người cách đó không xa: "Bọn họ, muốn giết tôi".

Mười mấy người bị chỉ vào, mặt mày chợt trắng bệch, tim đập thình thịch.

Bọn họ là bố mẹ, anh em và người thân của Kỳ Sơn!

Họ quả thật muốn giết Trần Đức và Kỳ Hàn!

Thậm chí là không muốn bỏ qua bố mẹ của Kỳ Hàn!

Nhưng giờ phút này, khi ánh mắt của Trần Đức liếc về phía họ thì cả đảm đều sợ sệt, đầu óc nổ tung như gặp được quỷ, hồn bay phách lạc, mặt như tro tàn.

"Tôi biết phải làm gì rồi!"

Kỳ Huyết Ma bỗng đứng dậy, cơ thể như quỷ mị xông tới trước mặt mười mấy người kia.

"Lão tổ, đừng mà!"

"Ông nội!"

"Bố!"

Những người này có con trai, cháu, chắt của Kỳ Huyết Ma. Họ hét lên thảm thiết, nhưng lão lại giống như một tên đao phủ, mặt mày lạnh nhạt giết chết họ.

"Các người chết là đáng giá!"

Kỳ Huyết Ma giết họ xong bèn quay đầu nhìn Trần Bát Hoang, nói với giọng hết sức van nài: "Cậu Trần, vậy giờ có thể cứu tôi không?"

"Không thể".

Trần Đức lắc đầu, không chút suy nghĩ nói.

"Cái gì!", con ngươi Kỳ Huyết Ma trợn to như hai con mắt quỷ, nhảy một phát đến gần: "Cậu nói gì? Không thể? Tại sao không thể?"

Người cũng giết rồi!

Con trai, cháu, chắt cũng bị lão tự tay giết chết!

Trần Bát Hoang lại bảo không thể?

Rõ ràng có thể thấy được, hai hàng lông mày của Kỳ Huyết Ma nhíu chặt lại, gương mặt gần như vặn vẹo, gân xanh hằn lên, lúc nhúc dưới làn da.

Giờ lão cực kỳ tức giận, y như một thùng dầu hỏa, vừa đụng vào là nổ!

"Trị cho ông cũng được, nhưng giờ thì không được. Độc của ông đã ăn vào tủy, cần phải có thiết bị chữa bệnh tinh vi. Sau đó, lại trải qua một thời gian dài mới khỏi được".

Trần Đức vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ. Đối mặt với một Kỳ Huyết Ma sắp nổi khùng thì vẻ mặt, giọng điệu và tâm trạng anh vẫn chẳng có gì là thay đổi.

Hơn nữa, anh nói một cách rất thành thật, không có gì là giả dối.

Lần này, trên người anh mang theo thuốc là vì nghĩ đến Kỳ Hàn có khả năng sẽ bị thương, nên mới tiện tay mang theo một số nước thuốc do Sửu gia để lại, phòng ngừa chuyện không may xảy ra thôi.

Chỉ có thể nói, Kỳ Huyết Ma khá may mắn, đúng lúc gặp được anh mang theo một lọ thuốc giảm đau.

"Cậu nói cái gì? Lâu? Cần một thời gian dài? Không...", da mặt Kỳ Huyết Ma run rẩy, lão đã phải chịu 20 năm đau đớn, nên không bao giờ muốn đau tiếp. Vì vậy, lão gào lên:

"Trần Bát Hoang, tôi mặc kệ cậu dùng cách gì hay mánh khóe gì, phải giải hết độc ngay và luôn cho tôi! Không thì, tôi sẽ giết chết cậu!"

Không ai có thể hiểu được tâm trạng của lão.

Lão cho rằng Trần Đức lừa mình, lấy lý do giải độc để sai sử lão làm nhiều chuyện hơn.

Sát khí khủng bố như một cơn bão quét ngang xung quanh, cả đại sảnh tràn ngập cảm giác đè nén, nhiều người mặt mày tái nhợt như sắp không thở nổi.

"Ông đang nằm mơ đó hả?", Trần Đức vẫn bình tĩnh nói: "Độc của ông ít nhất cũng phải mất 1 năm mới giải hết được".

Cơ thể con người cực kỳ phức tạp.

Độc của Kỳ Huyết Ma nói là kịch độc cũng không ngoa. Hồi đó, Sửu gia từng kể với anh về một căn bệnh như thế, loại độc đó không chỉ hòa vào máu, vào tủy đơn giản như vậy.

Ngay cả bên trong các tế bào thần kinh hay các tế bào phức tạp khác cũng có thể bị nhiễm độc. Loại độc này giống như tế bào ung thu, khả năng sinh sản rất mạnh.

Không mất 1 năm là không thể giải hết được.

Tuy anh có thể lừa Kỳ Huyết Ma, nói sẽ giải hết được độc ngay. Với bản lĩnh và trình độ của mình thì chỉ cần hơi chút động tay động chân trong quá trình điều trị là có thể thần không biết quỷ không hay giết chết Kỳ Huyết Ma.

Hơn nữa, Kỳ Huyết Ma còn không thể chống lại được.

Nhưng, anh sẽ không làm thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.