Rõ ràng là vẻ mặt của Trương Thiên Dương đã khựng lại, nháy mắt ra hiệu cho Quan Hổ.
Quan Hổ lập tức hiểu ý, đóng cửa văn phòng lại.
Bấy giờ, Trương Thiên Dương mới nói: "Cậu Trần, lẽ nào cậu không biết ư? Cậu không phải là võ giả sao?"
"Sao lại nói tôi là võ giả?", Trần Đức hỏi.
"Ha ha... Cậu Trần à, nếu cậu không phải võ giả thì chắc chắn lúc trước đã chẳng thể đánh thắng đám vệ sĩ mà tôi sắp xếp bên cạnh Tử Đằng được. Huống chi... Sửu gia là võ giả thì không lý nào cậu lại không phải".
Sửu gia cũng là võ giả?
Trần Đức có hơi bất ngờ khi biết được tin đó: "Tôi thật sự không biết võ giả là gì, nói hết những gì ông biết về võ giả cho tôi biết đi, vì lần này tôi... muốn tiêu diệt nhà họ Hàn!"
"Cái gì?"
Trương Thiên Dương hoảng sợ, ly trà trên tay đang định pha cho Trần Đức rớt cái xoảng một cái, vỡ thành từng mảnh nhỏ: "Cậu Trần, cậu... cậu đang nói giỡn đó hả?"
Trương Thiên Dương kinh nghiệm đầy mình, từ khi bắt đầu gây dựng sự nghiệp đến nay đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, bình thường gặp phải chuyện lớn hay nhỏ gì thì đều hết sức bình tĩnh. Song, lần này lại ngay cả ly trà cũng không cầm chắc.
Quan Hổ thấy thế, vội lấy cái chổi quét dọn mảnh vỡ.
"Cậu Trần, cậu thật sự muốn... diệt nhà họ Hàn?", Trương Thiên Dương hỏi với vẻ mặt kỳ lạ.
"Đúng vậy", Trần Đức thong dong gật đầu.
Trương Thiên Dương khựng một chút rồi nói: " Không biết cậu Trần nói diệt... là diệt thế nào?"
Trần Đức nói: "Nói đơn giản là khiến nhà họ Hàn ở Giang Bắc trở thành lịch sử, khiến Hàn Vân Sơn... chết!"
Trương Thiên Dương: "..."
Mãi lâu sau, xác định Trần Đức không nói giỡn, ông ta mới nói tiếp: "Cậu Trần, nhà họ Hàn ở Giang Bắc đã truyền qua bao đời, là danh môn vọng tộc chân chính, muốn diệt họ là rất khó vì họ có võ giả chống lưng".
So với nhà họ Hàn thì tỷ phú khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng nằm trong top 3 thành phố Tần như Trương Thiên Dương lại chẳng là cái đinh gì, vì một gia tộc lớn chân chính thì đều có một số nhân vật đặc biệt chống lưng cho.
Ví dụ như một số thế lực phía chính phủ Hoa Hạ, hay một vài võ giả. Không có những người này thì hoàn toàn không có khả năng cũng như cơ hội trở thành danh môn vọng tộc!
Đó cũng là lý do tại sao Trương Thiên Dương tôn trọng và sùng kính Trần Bát Hoang như vậy!
Chỉ cần nhà họ Trương có Trần Bát Hoang chống lưng thì khi anh mạnh lên, nhà họ cũng sẽ nước lên thuyền lên, thật sự củng cố được và trở thành gia tộc lớn chân chính.
"Thế nên tôi mới hỏi ông tình huống cụ thể của võ giả", Trần Đức cũng không hiểu mấy về võ giả, nếu không phải lần này trở về thành phố thì e rằng anh vẫn chẳng biết trên đời này còn có một đám người như vậy.
Trương Thiên Dương dừng một lát, tổ chức ngôn ngữ rồi mới chậm rãi nói: "Cậu Trần, về võ giả, nói đơn giản đó là một quần thể, đối với họ, chúng ta giống như là người thường".
"Người thường chỉ biết có người giàu tồn tại, chứ cũng không biết nhiều về cuộc sống của người giàu. Mà những người như chúng ta cũng vậy, chỉ biết là có võ giả, nhưng lại chẳng tiếp xúc gì nhiều với họ".
"Mà thường thì người bình thường còn không biết trên đời này còn có một cái quần thể đặc biệt như vậy".
"Đám người kia có vòng sinh hoạt của họ, người thường muốn tiếp xúc với họ, ngoài bất ngờ gặp được thì cực kỳ khó. Nói đúng hơn thì võ giả chính là võ giả thời xưa đột phá giới hạn của người thường".
Mấy năm nay, vì muốn tìm được một số võ giả chống lưng cho nhà họ Trương mà Trương Thiên Dương đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu. Giờ Trần Đức hỏi nên ông ta bèn nói hết những gì mình biết cho anh.
Võ giả có một sự phân chia về cấp bậc hết sức nghiêm ngặt, nhỏ nhất là cấp một đến cấp ba. Họ thường là những người chỉ vừa đột phá giới hạn của cơ thể. Qua ba cấp đó chính là võ sư, đại sư, tông sư.
"Cao hơn nữa thì không phải người như tôi có thể biết, nghe nói người có cấp bậc tông sư đã đếm được trên đầu ngón tay rồi".
"Vậy cấp bậc của tôi là?", Trần Đức hỏi.
"Cái này...", Trương Thiên Dương cười khổ: "Cậu Trần à, tôi thật sự không biết. Tôi cũng không biết nhiều về võ giả, chỉ biết sự phân chia cấp bậc, chứ cũng chẳng biết dựa vào cái gì để phân chia nữa".
"Vậy ông biết Hàn Thái không?"
"Có, đó là cháu của Hàn Vân Sơn. Hơn nữa một tháng trước, tôi có gặp hắn ta ở trong vườn nhà họ Hàn, bên cạnh còn có hai võ giả cấp một và một võ sư tên là Lục Thập Phương".
"Cậu Trần định ra tay với hắn ta trước hả?", Trương Thiên Dương vẫn hơi lo lắng nói: "Nhà họ Hàn thật sự rất khó đối phó, cậu Trần cứ suy nghĩ kỹ đi đã. Hàn Thái kia cũng không đơn giản đâu, hắn ta..."
"Hắn ta đã chết", Trần Đức ngắt lời Trương Thiên Dương: "Là tôi giết".
"Cái gì?"
Trương Thiên Dương nói: "Cậu Trần ơi, cậu không thể nói lung tung như vậy được, nếu bị người khác nghe thấy..."
"Tin hay không là chuyện của ông".
Trần Đức cũng đã hiểu được đôi nét về võ giả, ngay cả một tên Lục Thập Phương cũng có thể gọi là võ sư, mà hắn ta chỉ vừa chạm đến ngưỡng cửa ngưng khí, vả lại vẫn còn đang quanh quẩn bên ngoài.
Còn anh, ít nhất cũng mạnh hơn Lục Thập Phương cả 10 lần!
Khi tu luyện cảnh giới ngưng khí đến hậu kỳ thì cũng đã có sức mạnh cả 500kg, còn anh là vận khí hậu kỳ, nếu dùng hết sức mạnh mà đánh ra một quyền bằng một tay thì đã có được 1500kg, tương đương 1,5 tấn!
Lục Thập Phương chỉ là cọng hành mà thôi!
Khi đối mặt với Trần Đức, Trương Thiên Dương cứ cảm thấy mình bé nhỏ, lúng ta lúng túng. Người thanh niên này cho ông ta một cảm giác cực kỳ kiêu ngạo và bá đạo!
Ông ta biết Trần Bát Hoang không có nói dối.
Trần Đức nói Hàn Thái đã chết, vậy hắn ta chắc chắn đã chết, vả lại còn do chính tay anh giết!
Trương Thiên Dương cắn răng, bất chấp tất cả nói: "Cậu Trần, rốt cuộc giữa cậu và nhà họ Hàn đã có xích mích gì thế? Tuy tôi không biết rõ, nhưng cậu có ơn cứu mạng với tôi nên tôi không thể trơ mắt nhìn cậu đi đến nhà họ được!"