Bát Gia Tái Thế

Chương 182: Chương 182: Trễ 1 phút nữa thôi là có chuyện rồi




Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Thiên Dương.

Quan Hổ đã tìm được tài liệu về nhà họ Hàn, thông tin rất đầy đủ. Trương Thiên Dương đọc sơ một lượt rồi hỏi: "Chẳng phải là nói 10 phút sau sẽ đến sao? Sao cậu Trần vẫn chưa tới?"

"Có lẽ là vướng chuyện gì đó, dù sao cũng là bậc thầy tài ba, nửa đường bận chút việc cũng là chuyện bình thường", Quan Hổ cười híp mắp đáp.

"Vậy đi, Quan Hổ, ông ở đây giúp tôi giải quyết một số công việc của tôi, tôi sẽ tự mình xuống chờ cậu ấy".

"Cái này, chủ tịch ơi, hay là để tôi xuống chờ cho?"

"Không được, tôi đi xuống cũng có vẻ chân thành hơn, cậu Trần không chỉ là bậc thầy tài ba, còn là người có ơn cứu mạng tôi nữa", Trương Thiên Dương đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy áo khoác mặc vào, rồi lập tức bước về phía thang máy đi xuống lầu.

Dưới tầng trệt.

Chu Tùng Lâm gọi cả bốn năm mươi người tới, ai trong số họ cũng là lính xuất ngũ, nên khá mạnh, tập hợp lại với nhau trông rất hùng hổ.

"Tiểu Hổ, cậu sao rồi?"

"Quản lý, chuyện gì vậy?"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Chu Tùng Lâm nhìn về phía mọi người, thêm mắm thêm muối kể lại đầu đuôi câu chuyện, rồi lớn tiếng nói: "Mọi người cũng biết, hôm nay là đại hội cổ đông của tập đoàn chúng ta, nên tuyệt đối không thể để cho người lạ vào. Vậy mà người này lại muốn xông vào! Còn ra tay đánh Tiểu Hổ, đúng là không coi tập đoàn Thiên Dương ra gì!"

"Mẹ, láo vậy luôn?"

"Quản lý, anh nói xem nên xử cậu ta thế nào!"

Cả đám giận dữ, ăn mặc như vậy mà định xông vào tập đoàn Thiên Dương, còn nói quen chủ tịch, có khoác lác cũng không soi gương xem mình đáng mấy đồng.

"Chỉ với cậu ta mà đòi quen biết chủ tịch? Nếu cậu ta quen chủ tịch thì tôi là bố của chủ tịch rồi!"

"Các anh em, tẩn cậu ta cho tôi, đánh tàn phế thì tôi chịu trách nhiệm!", Chu Tùng Lâm hung hăng nói.

Hắn ta vừa nói xong, bốn năm mươi người kia lập tức xông về phía Trần Đức, dường như biết trước là thắng chắc rồi, nên ai cũng lộ ra nụ cười đắc ý.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, bỗng một tiếng quát đầy uy nghiêm chợt truyền đến, tuy không lớn tiếng, nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ.

Mọi người sửng sốt, rồi nhìn về phía phát ra tiếng nói theo bản năng.

"Chủ... Chủ tịch?", Chu Tùng Lâm thấy người đang vội vã chạy ra từ trong tòa nhà bèn trợn mắt há hốc mồm.

Mẹ nó! Là Trương Thiên Dương thật kìa!

Hơn nữa, ông ta không phải là đi mà là chạy tới!

Có ai trong cả cái tập đoàn bất động sản Thiên Dương này từng thấy Trương Thiên Dương chạy? Thấy ông ta vội vã như vậy? Dù liên quan đến mối làm ăn trăm triệu, ông ta cũng bình chân như vại, cực kỳ tỉnh táo.

Vậy mà hôm nay... lại chạy?

Dù là Chu Tùng Lâm, bốn năm mươi bảo vệ, hay Tiểu Hổ bị Trần Đức đá một cái kia thì ai cũng ngây ngẩn cả người.

Lẽ nào... người này quen chủ tịch thật?

Giờ đây, trong lòng Trương Thiên Dương cũng vô cùng lo sợ, vừa xuống lầu đã thấy mấy chục bảo vệ bao vây lấy Trần Đức, trông giống như định ra tay đánh anh thì sao ông ta còn để ý hình tượng gì nữa?

Nếu cậu Trần bị đánh thì có khi một ngày nào đó tập đoàn Thiên Dương cũng tèo luôn!

Hai thằng con ăn hại của ông ta đã chọc giận Trần Đức, nên Trương Thiên Dương tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai.

Trương Thiên Dương không để ý đến đám bảo vệ kia, vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Trần Đức, dè dặt hỏi: "Cậu Trần, cậu có bị sao không? Đám ăn hại kia có làm gì cậu không?"

"Không sao", Trần Đức nói: "Nếu ông đến muộn 1 phút nữa thôi chắc sẽ có chuyện xảy ra đó".

Phù...

Trương Thiên Dương thở phào một hơi.

Không sao là tốt rồi.

Chu Tùng Lâm lập tức mở to hai mắt!

Trương Thiên Dương thật sự tìm tên nhóc kia!

Vả lại, nhìn thái độ thì không ngờ lại như đối mặt với bậc bề trên, có chút dè dặt, kính cẩn, thậm chí hình như còn hơi... sợ hãi?

Chu Tùng Lâm, Tiểu Hổ và đám bảo vệ kia đều sắp không thở nổi! Bà mẹ nó!

Họ chọc phải ông lớn thật rồi!

Mẹ! Rõ ràng là ông lớn, còn ăn mặc nghèo kiết hủ lậu như vậy làm gì?

Mẹ nó còn đi xe taxi đến! Giờ mấy ông lớn đều thích giả heo ăn thịt hổ hả? Chơi bọn họ vui lắm sao?

"Chát!", trong lúc Chu Tùng Lâm đang miên man suy nghĩ thì một bạt tai đã giáng thẳng lên mặt hắn ta. Cái tát ấy rất mạnh vì nửa bên má hắn ta lập tức đỏ bừng.

Trương Thiên Dương lạnh lùng quát: "Cậu tên gì?"

"Thưa chủ tịch, tôi tên Chu Tùng Lâm", Chu Tùng Lâm nhịn đau, đáp: "Chủ tịch ơi, ông nghe tôi giải thích đã, tôi cũng vì sự an toàn của tập đoàn thôi, vả lại, tôi cũng không biết cậu ta quen ông".

"Tôi nhớ mặt cậu rồi!"

Trương Thiên Dương nhàn nhạt chốt câu, sau đó bước tới bên cạnh Trần Đức: "Cậu Trần ơi, bên ngoài gió lớn lắm, có chuyện gì thì đến văn phòng tôi nói đi, mời cậu sang bên này!"

"Ừ".

Cả đám bảo vệ đều câm như hến, im lặng nhường ra một con đường cho Trương Thiên Dương và Trần Đức, nhìn bóng lưng họ rời đi với vẻ mặt hết sức phức tạp.

Gặp thứ dữ rồi!

Trương Thiên Dương không nói gì, nhưng như vậy không có nghĩa là chẳng có chuyện gì xảy ra. Mà do thân phận ông ta quá cao, cao đến nỗi họ chẳng thể nào với tới!

Ông ta tát Chu Tùng Lâm một cái đã là tự hạ thấp mình rồi!

"Quản lý Chu, làm sao giờ?", Tiểu Hổ bước tới, ôm lấy bụng do bị Trần Đức đá, dè dặt hỏi.

"Bốp!"

Chu Tùng Lâm bỗng giơ chân lên đá hắn một cái: "Làm sao bây giờ á? Mẹ nó mày còn hỏi tao làm sao giờ? Nếu không phải tại mày mắt chó không thấy núi Thái Sơn, chẳng chịu cho người ta vào thì lấy đâu ra chuyện như giờ? Đồ ăn hại!"

Tiểu Hổ: "Quản lý..."

"Đừng có gọi tao là quản lý!"

Chu Tùng Lâm thở phì phò xoay người rời đi, trên má nóng rát, thoáng chốc không biết nên làm gì mới tốt. Nếu bị tập đoàn Thiên Dương đuổi cổ thì đi đâu tìm được một công việc có phúc lợi tốt như vậy đây?

...

Trong văn phòng chủ tịch.

Trần Đức ngồi trên sô pha bằng da thật, lật xem từng tờ thông tin về nhà họ Hàn, cuối cùng dừng lại ở tờ của Hàn Vân Thiên, hỏi: "Lão già này đang ở đâu?"

"Thưa cậu Trần", Quan Hổ đáp: "Ông ta đang ở nhà họ Hàn và nay là ông chủ đời thứ tám của gia đình ấy".

"Được, tôi biết rồi".

Trần Đức gấp tài liệu lại, nhìn về phía Trương Thiên Dương, hỏi: "Ông có biết võ giả không?"

Võ giả!

Nghe thấy hai từ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.