Bát Gia Tái Thế

Chương 229: Chương 229: Linh thạch




Gần như không hề do dự chút nào!

Ba tỷ.

Ngay sau khi mức giá này được đưa ra, một số ông trùm kinh doanh vốn muốn tham gia cuộc canh tranh liền gạt bỏ suy nghĩ, mặc dù Thanh Hà Thượng Đồ rất có giá trị, nhưng ba tỷ cũng không phải là một số tiền nhỏ.

Hơn nữa, bọn họ còn phải giữ lại một ít tiền để đấu giá vật phẩm cuối cùng.

“Tôi cũng tham gia góp vui một chút”, đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên, Tống Ngữ Yên giơ tấm biển lên: “3,2 tỷ”.

"Đại sư Khổng...”, giá được nâng lên quá cao khiến Hồ Thái Minh không thể ngồi yên, đành phải nhắc nhở: "Tiền mặt mang theo trong thẻ của chúng ta không nhiều, vật phẩm cuối cùng còn chưa xuất hiện..."

"Tôi tự có chừng mực”.

Khổng Hoằng Nghĩa lãnh đạm nói một câu, rồi giơ tấm biển lên: "3,5 tỷ”.

Khóe miệng Hồ Thái Minh co giật, nhưng cũng không dám nói thêm.

"Còn một trăm triệu nữa, chỉ một trăm triệu nữa thôi là bằng giá của Lư Sơn Quan Bạo Đồ rồi!"

"Có thể đột phá lên giá cao mới không?"

Trong hội trường vang lên tiếng xì xào bàn tán, rất mong chờ có người tăng giá thêm lần nữa.

Song, sau khi Tống Ngữ Yên giơ tấm biển giá 3,2 tỷ lên thì liền ngồi xuống.

3,5 tỷ, cái giá này cơ bản đã đạt tới giới hạn.

Nếu còn lên giá tiếp nữa thì sẽ nằm ngoài phạm vi giá trị của nó.

Trần Đức cười nói với Khổng Hoằng Nghĩa: "Vị bằng hữu này quả nhiên là thổ hào, ông nói đúng, tuổi còn trẻ thì nên khiêm tốn một chút, bức tranh này vốn dĩ là của tôi, tôi chỉ là tiện tay ra giá mà thôi, nếu ông thích thì cứ lấy đi”.

Sau khi Trần Đức hờ hững nói xong câu này, anh liền ngồi xuống, vẻ mặt thoải mái, không nói thêm lời nào.

"Cái gì?"

"Bức tranh đó là của hắn?"

"Hắn đây là cố ý bẫy người khác!"

"Cũng không có quy định nào nói là không thể tự mình ra giá, đây chỉ là thủ đoạn tăng giá hợp lý mà thôi…”

“Bức tranh đó, nói thật, giá thị trường chỉ khoảng ba tỷ, người đó bị lừa mất năm trăm triệu”.

Một ông trùm kinh doanh tinh ý nói: “Người thanh niên đó cố tình làm vậy, tôi đã để ý thanh niên đó từ lâu. Mỗi lần cậu ta ra giá, Hồ Thái Minh và người đàn ông trung niên kia sẽ nâng giá lên theo, giữa hai người kia chắc chắn có ân oán gì đó".

"Đúng vậy, tôi cũng để ý, Hồ Thái Minh... lần này bị lừa không ít nhỉ...”

Trần Đức vừa dứt lời, nhiều nhân tài có mặt ở đây mới sực tỉnh lại sau cuộc nâng giá vùn vụt, bắt đầu phán đoán giá cả thị trường thực của bức tranh kia, dần dần nổi lên một cuộc thảo luận.

Chỉ cần quan sát tỉ mỉ và cẩn thận thì sẽ nhận thấy sự tồn tại của Trần Đức.

Dù sao, vị trí của anh cũng là vị trí đẹp nhất trong hội trường này, ngồi bên cạnh anh là người phát ngôn của Trương Thiên Dương!

Cho nên, những người chú ý đến anh cũng tự nhiên nhận ra là thanh niên này ắt hẳn có ân oán với người đi cùng Hồ Thái Minh.

"Trần Bát Hoang, mày được lắm!"

Sắc mặt Khổng Hoằng Nghĩa trông cực kỳ u ám.

Ông ta ngồi ở trên ghế không nói lời nào, tay vịn bằng thép nằm trong lòng bàn tay đã bị ông ta bóp méo, biến dạng.

Bên cạnh, Hồ Thái Minh hoảng hồn khiếp vía, vốn dĩ ông ta muốn nói vài câu, nhưng cuối cùng vẫn chọn ngoan ngoãn im lặng.

"3,5 tỷ, còn ai lên giá không?”, Miêu Tiểu Thanh đứng trên sân khấu cười ha ha hỏi.

Sau khi xác nhận không có ai tăng giá, cô liền gõ búa, giọng điệu có chút mỉa mai nói: "Chúc mừng quý ông này đã đấu giá thành công bức Thanh Hà Thượng Đồ với giá 3,5 tỷ. Từ bây giờ trở đi, ông sẽ là chủ nhân thực sự của bức tranh này!"

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên khắp khán đài, sắc mặt của Khổng Hoằng Nghĩa ngày càng trở nên cực kỳ khó coi, tay vịn đã biến dạng đến mức không thể biến dạng hơn, ông ta trầm giọng nói: "Chó chết, mày chết chắc rồi!"

Khổng Hoằng Nghĩa là một võ giả, ông ta không hề coi trọng tiền bạc.

Năm trăm triệu chẳng là cái gì cả.

Quan trọng nhất là ông ta đã bị mất mặt trước nhiều người như vậy, ở đây còn có rất nhiều ông trùm kinh doanh của thành phố Tần, thậm chí ông ta còn nghe thấy có người mắng ông ta là đồ ngu.

Bị mất mặt như vậy, cục tức này quả thực là không nuốt trôi được.

Sau khi đấu giá xong bức Thanh Hà Thượng Đồ với giá 3,5 tỷ, mặc dù những vật phẩm tiếp theo cũng rất có giá trị, nhưng không có vật gì bùng nổ.

Trần Đức vốn dĩ muốn rời đi trước khi kết thúc, nhưng đúng lúc này, một viên đá màu đỏ tía được đưa lên sân khấu, viên đá to bằng nắm tay và trong suốt như pha lê.

"Đó là... linh thạch?"

Viên đá này vừa xuất hiện, Trần Đức lập tức lấy lại tinh thần, anh có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong nó ẩn chứa một luồng linh lực mạnh mẽ thuần khiết, cảm giác này rất giống với linh thạch được đề cập trong sách!

Đây là vật bắt buộc phải chuẩn bị để tu luyện, dùng nó có thể đẩy nhanh tốc độ thăng cấp rất nhiều!

"Trong viên đá này có một loại khoáng vật đặc biệt được lai tạo bên trong, thuộc loại cực kỳ quý hiếm. Nó được cắt ra từ ngọc phỉ thúy thô. Ngay cả những chuyên gia giám định bảo vật của chúng tôi cũng không dám khẳng định đó là vật gì. Vì vậy, để không bỏ lỡ bảo vật, chúng tôi đã đưa nó vào buổi đấu giá”.

Miêu Tiểu Thanh chậm rãi giới thiệu:

"Đồng thời đây cũng là vật phẩm đặc biệt nhất trong buổi đấu giá hôm nay. Giá khởi điểm chỉ một trăm ngàn tệ, mỗi lần tăng giá không được dưới năm mươi ngàn tệ”.

"Không biết là vật gì? Thì là đá thôi chứ là gì?"

"Đúng thế, đưa một viên đá lên đấu giá, thực sự là quá nực cười”.

"Có điều viên đá đó cũng khá đẹp đấy”.

"Nói không chừng là bảo vật gì thì sao?"

"Có bảo vật gì mà chuyên gia giám định bảo vật không thể xác định được?"

Miêu Tiểu Thanh giới thiệu rất khéo léo, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây không ngốc, bọn họ có thể trực tiếp nghe được hàm ý trong đó, nói một cách đơn giản là không biết vật này là gì, có thể là một viên đá bình thường, cũng có thể là một bảo vật.

Nhưng…

Khả năng là bảo vật không lớn.

Dù giá khởi điểm chỉ một trăm ngàn tệ, nhưng hội trường cũng im lặng hồi lâu vì không có ai nâng giá cả, rất lâu sau, một doanh nhân mới giơ tấm biển lên với tâm lý đánh bạc:

"Một trăm năm mươi ngàn”.

Trần Đức khá bất ngờ trước tình huống này, anh liếc nhìn số ít võ giả có mặt ở đây và Khổng Hoằng Nghĩa đang ngồi bên cạnh gia chủ nhà họ Hồ, thấy bọn họ đều không có động tĩnh gì cả.

"Là không nhìn ra hay là không cảm nhận được khí tức của linh lực bên trong?"

Để không thu hút sự chú ý, Trần Đức không ra giá ngay mà đợi thêm một lúc, sau khi giá được nâng lên hai trăm năm mươi ngàn anh mới tham gia.

Ba trăm ngàn!

Trần Đức vừa nâng biển lên, các ông trùm trong giới kinh doanh và các nhân vật tai to mặt lớn đều vô cùng thích thú nhìn về phía Khổng Hoằng Nghĩa, muốn xem liệu ông ta có nâng giá theo hay không.

"Còn muốn gài bẫy tao? Trần Bát Hoang, mẹ nó mày thực sự tưởng tao ngu à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.