Sắc mặt của Khổng Hoằng Nghĩa cực kỳ khó coi, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, không thèm để ý đến Trần Bát Hoang, một hòn đá vụn ba trăm ngàn tệ, nếu ông ta còn đấu giá theo thì lại bị người ta mắng ngu à.
Sau khi Trần Đức nâng giá lên ba trăm ngàn tệ, không có ai trong hội trường tiếp tục tăng theo, nhiều người cho rằng giá này có hơi cao, dù sao cũng chỉ là một hòn đá vụn mà thôi.
Trong lòng Trần Đức khá căng thẳng, thực sự không muốn có người nâng giá với mình, một khi liên tục tăng giá thì rất dễ bị người khác phát hiện đầu mối, đến lúc đó giá sẽ tăng cực kỳ cao, muốn có được nó, chỉ sợ sẽ phải trả giá rất đắt.
May quá, vận khí không tệ, dưới tâm trạng hơi lo lắng của Trần Đức, không có ai trong hội trường tiếp tục tăng giá, cuối cùng Miêu Tiểu Thanh cũng gõ búa xuống, đấu giá thành công ba trăm ngàn.
Một thanh niên nói: “Thật sự tiêu ba trăm ngàn mua một hòn đá, bó tay với tên này luôn”.
"Con thì hiểu cái gì, ba trăm ngàn có thể nói là đáng giá, cũng có thể nói là không đáng, không đáng ở chỗ thực sự chỉ mua một hòn đá, đáng ở chỗ không bao lâu nữa chuyện này sẽ được truyền thông đưa tin'', một ông trùm kinh doanh đáp.
“Bố, tại sao lại thế ạ?”, cậu thanh niên hỏi.
"Mười đợt đấu giá trước ở trung tâm Thế Kỷ, vật phẩm rẻ nhất cũng hơn hai triệu tệ, nhưng năm nay lại xuất hiện một món được bán với giá ba trăm ngàn, hơn nữa nó chỉ là một hòn đá, con nói có thể không lên mục tin tức sao?”
"Vậy tại sao không có ai tăng giá?"
"Haha, thứ nhất, hòn đá quá bình thường. Thứ hai, thanh niên kia đang ngồi bên cạnh Quan Hổ. Mọi người đều nể mặt Trương Thiên Dương đấy, nếu không thì với số tiền mấy trăm ngàn, người đến tham gia đấu giá ở đây vẫn có thể kham nổi”.
Thanh niên này nhận ra mình vừa mới ra trường, vẫn luôn sống dưới sự bảo bọc của bố mẹ, chưa hiểu biết nhiều về giới kinh doanh nên đặc biệt đến đây để học hỏi mở mang tầm mắt, không ngờ một phiên đấu giá nhỏ lại chứa đựng nhiều đạo lý đến vậy.
"Phù…"
Nhìn chiếc búa nhỏ trong tay Miêu Tiểu Thanh gõ xuống, Trần Đức mới thở phào nhẹ nhõm. Đối với anh mà nói, linh thạch mới là bảo vật thực sự, gì mà Thanh Hà Thượng Đồ, thư họa cổ đều là gió thoảng mây trôi!
Trong buổi đấu giá này xuất hiện linh thạch, hơn nữa còn mua được nó với giá ba trăm ngàn tệ, đối với Trần Đức, đây chắc chắn là một lần cực kỳ may mắn!
Chỉ tiếc là...
Cũng chỉ có một lần duy nhất đó, cho đến khi phiên đấu giá kết thúc, vẫn không có thứ gì có thể lọt vào mắt anh.
“Được rồi, tiếp theo, chính là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay!”, Miêu Tiểu Thanh ngừng một lát, cô rất xinh đẹp, mỉm cười một cái cũng khiến người khác khó mà rời mắt được.
"Có lẽ rất nhiều người đã đến đây vì nó”.
"Vậy thì, tôi sẽ không nhiều lời nữa. Mời đội ngũ nhân viên của chúng ta mang nó lên đây nào”.
Ngay sau khi Miêu Tiểu Thanh vừa dứt lời, toàn bộ hội trường lập tức dậy sóng, vô số người bắt đầu lấy lại tinh thần, cực kỳ hào hứng chờ đợi vật phẩm cuối cùng xuất hiện.
"Hả?"
Trần Đức cảm thấy khó hiểu, ở đây toàn là ông trùm kinh doanh, tùy tiện chỉ vào một người nào đó cũng đều là nhân vật có gia sản lên đến hàng trăm triệu. Rốt cuộc là thứ gì có thể khiến bọn họ kích động đến vậy?
Trước sự mong đợi của mọi người, rất nhanh có một nhân viên vô cùng cẩn thận, chậm rãi khiêng một chiếc két sắt lên sân khấu.
Chỉ thấy trong chiếc két sắt trong suốt.
Có một viên thuốc màu trắng, viên thuốc này rất nhỏ, chỉ nhỏ bằng móng tay út, trông gần giống như thuốc cảm thông thường.
“Viên thuốc này đã chính thức được đưa ra đấu giá”, nhìn thấy vẻ bối rối và khó hiểu của Trần Đức, Quan Hổ giải thích: “Đây được tuyên truyền là một loại thuốc mới do các nhà nghiên cứu khoa học nghiên cứu ra, uống thuốc này có thể kéo dài tuổi thọ thêm hai năm”.
"Thực tế... là do một vị võ giả chế ra, tác dụng cũng giống như những gì đã tuyên truyền. Chỉ cần không mắc bệnh ung thư, quả thực có thể kéo dài tuổi thọ thêm hai năm”.
"Ngay cả bên phía quan chức nhà nước cũng chỉ có một viên này. Về lý do tại sao chỉ có một viên và tại sao nó lại được đưa ra đấu giá, tôi không hiểu rõ lắm”.
Quan Hổ cười nói: "Cậu cũng biết chúng tôi chỉ là thương nhân, có một số chuyện không nên hỏi thì cũng không dám hỏi thêm”.
"Được rồi”.
Cuối cùng Trần Đức cũng hiểu tại sao những người đó lại đột nhiên có tinh thần hào hứng.
Những người này không thiếu tiền bạc hay quyền lực, khi đạt đến cảnh giới này, thứ duy nhất họ coi trọng chỉ có tuổi thọ!
Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể sống thêm một năm vào thời điểm quan trọng thì dù có tiêu một số tiền lớn cũng rất xứng đáng!
Giống như tưởng tượng, khi phiên đấu giá này bắt đầu, giá của viên thuốc này tăng đến chóng mặt, chỉ một viên thuốc nhỏ nhưng trong vòng nửa tiếng đồng hồ đã tăng lên giá cao ngất ngưởng là mười tỷ!
Nhưng, đây vẫn chưa phải là giá cuối cùng!
Khi giá tăng lên cao, phải hơn mười mấy phút trôi qua mới xuất hiện giá cuối cùng.
Một doanh nhân nổi tiếng trên tám mươi tuổi đã dùng số cổ phiếu trị giá ba mươi tỷ của công ty đấu giá thành công viên thuốc này, giá giao dịch này đã phá kỷ lục cao nhất trong lịch sử của trung tâm Thế Kỷ.
“Ba mươi tỷ, mua một thứ chán ngắt như vậy”, Trần Đức bĩu môi, nếu thế thì một khi tiến vào cảnh giới tiếp theo, có thể phóng ra chân hỏa, dễ dàng luyện chế được những đan dược này, chẳng phải sẽ nhanh chóng trở thành người giàu nhất thế giới sao?
Đối với tuổi thọ của một người bình thường, dựa vào những viên đan dược để tăng tuổi thọ không phải là chuyện gì khó với Trần Đức.
Khi viên thuốc được đấu giá thành công, buổi đấu giá chính thức công bố kết thúc trong bối cảnh vô cùng náo nhiệt. Bất cứ ai tham gia buổi đấu giá đều có thể ở lại tham dự yến hội trao đổi kinh doanh tiếp theo.
Sau khi Trương Thiên Dương tiễn những vị quan chức nhà nước xong, ông ta lập tức đến bên cạnh Trần Đức, cung kính nói: “Cậu Trần, thực xin lỗi, hôm nay bận quá, phải chăm sóc những vị lãnh đạo kia”.
“Không sao, tôi có thể hiểu được”, Trần Đức mỉm cười, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Khải bảo anh ta gửi số tài khoản ngân hàng.
Mặc dù Lâm Khải không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa nghe Trần Đức bảo vậy thì lập tức làm theo.
“Trương Thiên Dương, lát nữa ông bảo người chuyển số tiền nhận được từ phiên đấu giá Thanh Hà Thượng Đồ vào thẻ ngân hàng này”, Trần Đức gửi bức ảnh cho Trương Thiên Dương qua tin nhắn.
"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm vậy”.
Hiệu quả công việc của Trương Thiên Dương cực kỳ cao, đích thân xử lý cho Trần Đức, chưa đầy năm phút tiền đã vào tài khoản của Lâm Khải.
Mười giây sau.
Điện thoại di động của Trần Đức vang lên, anh nghe máy, giọng nói của Lâm Khải bỗng nhiên vang lên: "Anh Bát Hoang...vừa rồi tôi, tôi đã nhận được hơn...ba...ba...ba tỷ, anh…”