Bát Gia Tái Thế

Chương 479: Chương 479: Mạnh đến mức nào




Mặc dù cô ta rất tức giận.

“Haha, Lục Phong, mấy tên tàn phế mà ông tìm đến không có tài cán gì nhưng nóng tính quá nhỉ?”, Vũ Văn Hữu ngồi trên ghế vững vàng như một con chó già, cười tươi, không quan tâm chút nào: “Sao đấy, chẳng lẽ là muốn ra tay?”

“Cho hắn cũng không dám”, Diệp Ca lạnh lùng quét mắt qua Lữ Đông Dã, vẻ thách thức trong mắt hắn không hề che giấu chút nào, như thể hắn đang nói: “Có gan thì nhào vô”, “Đệt mẹ mày!”

Lữ Đông Dã càng thêm tức giận, với tính cách điên cuồng, hắn ta trực tiếp vùng ra khỏi sự trói buộc của đám người Đàm Thu, tiến lên hai ba bước sắp xông lên đến nơi.

Lúc này Lục Phong không thể không ngăn cản, lắc đầu.

"Sao mà nhịn được, con mẹ nó tôi chưa từng phải chịu sự sỉ nhục này! Cho dù không thể đến học viện Vô Song, tôi cũng phải dạy cho hắn một bài học!”, Lữ Đông Dã gầm gừ, nếu lúc trước nhìn thấy Diệp Ca, người đứng đầu trong bảng xếp hạng Ngọa Long, hắn ta nhất định sẽ sợ, sẽ chịu thua!

Nhưng, bây giờ hắn ta đã chứng kiến thực lực của Trần Đức càng mạnh hơn, trong mắt hắn ta Diệp Ca không là cái thá gì cả. Giống như người đã từng có một trăm triệu, bạn cho người ta một triệu thì họ sẽ không thèm để mắt đến.

Sự hiểu biết được nâng cao, suy nghĩ và thái độ của hắn ta tất nhiên cũng thay đổi!

"Lui xuống”.

Lục Phong vươn tay ra, uốn ngón tay, điểm vào kinh mạch của hắn ta.

Ngay lập tức, toàn thân Lữ Đông Dã tê dại, trở nên yếu ớt vô lực.

Đàm Thu và Trương Tử Đằng vội vàng đỡ hắn ta đi xuống.

Cả người Lữ Đông Dã mồ hôi nhễ nhại, muốn thoát ra khỏi huyệt đạo bị điểm huyệt, nhưng thực lực của Lục Phong cách hắn ta quá xa, căn bản không thể làm gì được trong thời gian ngắn.

Lục Phong thở dài, ông ta cũng muốn dạy cho Diệp Ca một bài học, nhưng sự thật nằm ngay trước mắt. Một khi ra tay, không những đuối lý mà còn phải gánh chịu tổn thất, dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.

Đến lúc đó, ông ta phải ăn nói với Trần Đức thế nào?

"Haha, vô năng cuồng nộ...”, Diệp Ca cười khẩy, sắc mặt chế nhạo, không xem ai ra gì, dáng vẻ ông đây chính là đệ nhất thiên hạ, vô cùng khinh thường Lữ Đông Dã.

Đột nhiên, hắn chuyển sự chú ý sang Âu Dã Thanh Vũ, Âu Dã Thanh Vũ là một trong số ít phụ nữ có mặt ở đây, cũng là người phụ nữ xinh đẹp và thanh lệ nhất.

Ở Hoa Hạ, có bao nhiêu người không biết cô ta?

Cô ta là ngôi sao tuyến một đấy!

Thường thì võ giả đến từ thế tục đều biết cô ta, Diệp Ca cũng không ngoại lệ.

Đồng thời, Diệp Ca cũng biết cô ta là em gái của Âu Dã Tư Linh, là con cháu của gia tộc đứng đầu trong 36 gia tộc Địa Sát, chuyện của Âu Dã Tư Linh, hắn đương nhiên hiểu rất rõ.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Không có gì làm lạ, khi nhìn thấy Âu Dã Thanh Vũ, tất nhiên hắn sẽ khởi dậy chút tâm tư: "Em Thanh Vũ, đi cùng nhóm với đám rác rưởi này thực là lãng phí tài hoa của em, không bằng đến bên nhóm chúng tôi đi?"

"Em biết tại sao bên này chỉ có chín người không? Bởi vì vị trí còn lại là tôi đặc biệt nhờ thầy Vũ Văn giữ lại cho em đấy. Còn có, nếu về phe tôi, tôi nhất định sẽ đích thân chỉ dạy em tu võ!"

“Đúng vậy!”, Vũ Văn Hữu cũng biết Âu Dã Thanh Vũ nên vội vàng nói: “Phía chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng chào đón cô Thanh Vũ!"

"Haha, cảm ơn lòng tốt của anh. Có thể khiến Diệp Ca, người đứng đầu bảng xếp hạng Ngọa Long, người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Diệp giữ cho tôi một vị trí, thực sự là khiến tôi được sủng ái mà lo sợ”.

Trước lời mời của Diệp Ca, Âu Dã Thanh Vũ đứng dậy, khí thế vững vàng, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp và quyến rũ: "Có điều, e là phải khiến anh thất vọng rồi, Diệp Ca, với năng lực của anh, vẫn chưa đủ tư cách để dùng hai chữ “chỉ bảo” với tôi, đối với tôi mà nói, sức hấp dẫn của anh và vị trí giữ lại kia so với cậu Trần, Trần Bát Hoang, gần như bằng không...”

Âu Dã Thanh Vũ vừa dứt lời, khuôn mặt của Vũ Văn Hữu cùng với tám người khác trong học viện đồng thời đông cứng lại.

“Em nói gì cơ?”, sắc mặt Diệp Ca đột nhiên trở nên cực kỳ u ám, nghi ngờ không biết có phải bản thân nghe nhầm không: “Em Thanh Vũ, em vừa nói gì tôi nghe chưa rõ, có thể nói lại lần nữa không?

"Tôi nói gì, rất rõ ràng, anh đã nghe rõ rồi, có điều tôi cũng không ngại lặp lại một lần nữa”.

"Đối với tôi mà nói, sức hấp dẫn của anh và vị trí của anh giữ lại so với cậu Trần, Trần Bát Hoang, bằng không!"

"Lần này, Diệp Ca, anh nghe rõ chưa?"

Âu Dã Thanh Vũ vẫn đang cười, nụ cười chim sa cá lặn đó lọt vào tầm mắt của Diệp Ca, nhưng lại vô cùng chói mắt, sắc mặt hắn gần như đông cứng lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Âu Dã Thanh Vũ, chìm vào im lặng.

Bầu không khí im lặng chết chóc, hơi thở cũng trở nên càng lúc càng nặng nề.

Người khác nói Trần Bát Hoang thế nào, hắn có thể không quan tâm, không để ý. Nhưng Âu Dã Thanh Vũ thì khác, trước hết, hầu hết đàn ông đều rất để ý đến ý kiến của phụ nữ, mà Âu Dã Thanh Vũ không đơn giản chỉ là phụ nữ, cô ta còn là nữ thần, sao nữ tuyến một ở Hoa Hạ!

Chị gái của cô ta càng đỉnh hơn, là người có ảnh hưởng lớn và rất có tiếng tăm trong giới tu võ, ngay cả Diệp Ca khi đứng trước mặt chị gái cô ta - Âu Dã Tư Linh thì trông hắn cũng vô cùng mờ nhạt.

Cho nên, hắn rất coi trọng Âu Dã Thanh Vũ!

Vân luôn muốn theo đuổi Âu Dã Thanh Vũ, giành được cô ta về tay mình, sau đó tiếp cận Âu Dã Tư Linh, từ đó có thể nảy sinh thêm nhiều mối quan hệ.

Nếu không, hắn đã không đặc biệt dành một chỗ cho Âu Dã Thanh Vũ. Vậy mà bây giờ...

Tâm trạng của Diêp Ca cực kỳ không tốt, ánh mắt ngày càng u ám, có một loại xung động muốn giết người, giọng điệu áp bức: "Âu Dã Thanh Vũ, vì sự an toàn của người mà cô vừa gọi là cậu Trần, tôi đề nghị cô rút lại những lời vừa nói".

"Xin lỗi, không rút”.

Âu Dã Thanh Vũ cười nhẹ, sau đó ngồi xuống, dưới làn váy ren trắng thấp thoáng đôi chân ngọc ngà thon thả, toát lên phong thái tao nhã cùng dáng vẻ quý phái.

"Cô!"

Hai mắt Diệp Ca như sắp phun ra lửa, hắn tức giận, thực sự rất tức giận, nếu không phải vì quy định của học viện Vô Song, hắn chắc chắn đã động thủ rồi, cả người đằng đằng sát khí bức người: "Tốt lắm, vậy thì tôi muốn hỏi, Trần Bát Hoang mà các người luôn miệng nhắc đến mạnh đến mức nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.