Bát Gia Tái Thế

Chương 478: Chương 478: Mọi người bình tĩnh




Vũ Văn Hữu hoàn toàn không thèm quan tâm đến cảm xúc của những người này, ông ta lớn tiếng nói: "Thế nào, Lục Phong, học viên tôi thu nạp lần này so với đám không ra gì sau lưng ông có phải là cách biệt cao thấp quá rõ ràng không?"

"Đồng thời, tôi cũng không ngại nói cho ông biết, lần này Diệp Ca đến học viện Vô Song là muốn tranh đoạt tư cách gia nhập nội viện đấy!"

Mỗi năm Học viện Vô Song đều sẽ nhận người bên ngoài vào, đa số những người này đều sẽ tu hành ở ngoại viện, đạt đến trình độ và cảnh giới nhất định, sau đó sẽ trải qua một loạt khảo hạch rồi mới có thể tiến vào nội viện!

Những năm trước, nếu có học viên mới nào dám nói mấy lời như tiến vào nội viện, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo!

Người bình thường sẽ không bao giờ nói những lời như vậy, nhưng Diệp Ca chắc chắn có tư cách này!

Vũ Văn Hữu tin tưởng Diệp Ca một trăm phần trăm.

Ông ta nhìn Lục Phong, hơi nhướng mày, vẻ mặt kiêu hãnh và khiêu khích: "Thế nào, Lục Phong, tâm trạng của ông bây giờ có phải rất khó chịu, rất vi diệu không? Cảm thấy bất luận làm gì cũng thua kém tôi đúng không?"

“Xin lỗi, Vũ Văn Hữu, ông nghĩ nhiều rồi. Tâm trạng tôi không có chút gì gọi là vi diệu cả, hơn nữa phải nói là rất rất rất dễ chịu”, Lục Phong mỉm cười, ông ta không thừa nhận thực lực của Diệp Ca.

Quả thật, hắn rất mạnh, tuổi còn trẻ mà có thể đạt được Linh Căn kỳ trung kỳ, điều này cũng đủ để tám mươi phần trăm võ giả ngửa mặt trông lên, vượt xa số đông võ giả hiện nay. Đáng tiếc, trong số đông này chắc chắn là không bao gồm Trần Bát Hoang!

Lục Phong hiểu Trần Bát Hoang quá rõ.

Mặc dù lúc anh rời đi chỉ đang ở cảnh giới Linh Căn kỳ sơ kỳ, nhưng sức mạnh thực sự bộc phát của anh có chỗ nào là không mạnh bằng cường giả Linh Căn kỳ đỉnh phong?

Còn Diệp Ca thì sao? Bao gồm những yếu tố mà Vũ Văn Hữu vừa khoe khoang, cũng chỉ có thể dùng hai từ “sánh bằng” mà thôi.

Còn Trần Bát Hoang, có dùng hai từ “trấn áp” để miêu tả anh thì chắc chắn cũng không ngoa chút nào!

Huống hồ...với tốc độ tu hành và thăng cấp yêu nghiệt đó, có trời mới biết anh có tiếp tục đột phá hay không.

Cho nên…

So với Trần Bát Hoang, Diệp Ca là cái thá gì? Đối với người khác thì chuyện gia nhập nội viện rất khó, nhưng với Trần Bát Hoang mà nói, chuyện này thực sự quá dễ dàng, dễ như trở bàn tay thôi!

Quan trọng nhất là…

Ông ta tin Trần Bát Hoang không chỉ có thể vào nội viện, mà thậm chí còn có thể vào Vô Song Môn!

Đó mới là nơi quy tụ tinh anh của mọi thời đại trong học viện Vô Song!

"Haha!"

Vũ Văn Hữu cười khẩy, nghĩ rằng Lục Phong chỉ đang cố gắng giữ thể diện mà thôi, trong lòng vô cùng đắc ý, giọng châm biếm nói: "Hành trình đến học viện Vô Song cũng phải mất vài ngày, Diệp Ca, trong mấy ngày này, nếu như cậu không để ý thì chỉ bảo thêm cho đám học viên của Lục Phong nhé, tránh chuyện bọn họ đến Côn Luân Hư lại làm mất thể diện của giới thế tục, cậu cảm thấy thế nào?"

Chỉ bảo thêm?

Ba chữ này thực sự là quá mức chói tai!

Sắc mặt của Lữ Đông Dã và những người khác trở nên cực kỳ khó coi, u ám đến nỗi không thể u ám hơn, mí mắt Lữ Đông Dã giật liên hồi, nếu không phải có Trương Tử Đằng giữ hắn ta lại thì e là hắn ta đã trực tiếp ra tay rồi.

Diệp Ca là cái thá gì? Dựa vào cái gì? Có tư cách gì mà chỉ bảo bọn họ? Cho dù là cần chỉ bảo thì cũng phải là do cậu Trần, Trần Bát Hoang chỉ bảo bọn họm mới đúng!

Loại người như Diệp Ca, cũng xứng?

Ngay cả Âu Dã Thanh Vũ là người xem trọng đại cục, tính tình tốt, lúc này cũng có chút tức giận.

Chỉ có điều, bọn họ chỉ có thể chịu đựng, nếu làm ra chuyện gì đó bốc đồng vào lúc này thì rất có thể sẽ xảy ra hậu quả không thể cứu vãn. Huống hồ, theo quy định, trên đường đến học viện Vô Song không được phép gây chuyện, không được động thủ, nếu không sẽ bị mất tư cách gia nhâp học viện Vô song!

Như Trần Đức đã dặn dò trước khi anh chuẩn bị rời đi, trong thời gian này bọn họ nhất định phải khiêm tốn, có thể nhịn thì cố gắng mà nhịn!

“Thầy Văn Vũ, xin lỗi, tôi rất để ý!”, Diệp Ca lớn tiếng nói: “Thứ nhất, tôi không có thời gian để lãng phí với những thứ rác rưởi này. Thứ hai, cho dù tôi có thời gian, bọn họ cũng không xứng để tôi chỉ bảo, một đám phế vật thì cho dù có chỉ bảo thế nào cũng vẫn là phế vật mà thôi!"

Diệp Ca đã từ chối rất dứt khoát, quyết đoán, không có chút gì gọi là do dự!

Trong phòng trà đàm này, Diệp Ca quả thực rất chói mắt, thịnh thế ngất trời, ngay cả Lục Phong, nếu như thật sự động thủ, bọn họ cũng không phải là đối thủ của hắn, trong mắt mọi người, hắn có tư cách từ chối!

“Ừm, haha, không sai, thời gian eo hẹp, quả thực không thể lãng phí”, Vũ Văn Hữu có chút khó xử, nhưng lại không biết nói gì mới phải, ông ta cũng không có tư cách ra lệnh Diệp Ca làm gì, làm thế nào.

“Người trẻ tuổi thì tốt hơn là nên kiềm chế chút thì tốt hơn”, Lục Phong cũng rất tức giận và phẫn uất, ông ta rất muốn nói giúp Trần Đức vài câu, nói anh lợi hại đến mức nào, nhưng ông ta biết rõ với tình hình hiện tại, Trần Bát Hoang không có mặt, thực lực của Diệp Ca lại ở ngay trước mặt, có nói nhiều cũng vô dụng.

Giống như hồi ở đại học thương mại Vân Bắc, trước cuộc thi, bao nhiêu lần ông ta nói những lời tốt đẹp về Trần Đức trước mặt Trần Nguyên Bình và Ức Thư Huyên, biết bao lần ông ta nói thiên phú của anh rất mạnh, thực lực rất siêu phàm?

Nhưng kết quả thì sao?

Chẳng những không khiến người khác xem trọng mà ngược lại còn khiến người ta tưởng ông ta đang nằm mơ, còn rước thêm nhiều sự châm chọc cùng mỉa mai!

Bài học vấp phải, đương nhiên ông ta sẽ không lặp lại sai lầm như cũ, lười nói nhiều!

"Đệt mẹ!"

Lữ Đông Dã tức giận vô cùng, Diệp Ca thực sự là quá ngông cuồng, ngay cả những lời như “rác rưởi”, “phế vật” cũng không chút kiêng dè mà lớn tiếng nói ra, điều này chứng tỏ không hề xem bọn họ ra gì!

Lữ Đông Dã chưa từng chịu sự tức giận và sỉ nhục như thế này?

Mẹ kiếp!

Ức hiếp người quá đáng!

Hắn ta lập tức nổi điên, linh lực cuồng bạo trong cơ thể thi nhau tuôn trào, đang chực chờ để lao ra ngoài.

Hà Đồn, Trương Tử Đằng, Đàm Thu vội vàng túm hắn ta lại: "Đừng gây chuyện!"

"Đệt!"

Lữ Đông Dã đá vào bàn một phát, cả cái bàn trước mặt bọn họ tan tành, biến thành những mảnh vụn, văng tung tóe khắp nơi!

Đàm Thu cũng tức giận không kém, bàn tay lại lần nữa siết chặt thanh trọng kiếm phía sau, sắc mặt u ám, toàn thân kiếm khí đập ầm ầm. Giang Hồ Hải đã lớn tuổi, đáng lẽ ở tuổi này ông ta rất bình tĩnh, nhưng hiện tại trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn khôn cùng.

"Mọi người bình tĩnh...”

Âu Dã Thanh Vũ đứng chắn trước mặt bọn họ, đề phòng bọn họ có thể xông lên bất cứ lúc nào. Cơ hội đến học viện Vô Song là do Trần Đức giành giật cực kỳ khó khăn, đối với bọn họ mà nói, đây là cơ hội thay đổi cuộc đời, nhất định phải trân trọng, không được làm loạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.