Bát Gia Tái Thế

Chương 397: Chương 397: Mỹ nữ vây quanh




“Tên đó rốt cuộc là ai, sao lại không có ấn tượng gì vậy, ngay cả Ngưu Vũ, ông chủ viễn thông hàng đầu tại thành phố Tần chúng ta cũng phải khom lưng chào hỏi”.

“Đó đâu phải là chào hỏi, anh không phát hiện ra à, Ngưu Vũ rất cẩn thận khi nói chuyện trước mặt anh ta, căn bản không phách lối giống như trong chương trình hay trên TV”.

“Trời ạ, tôi cũng nhìn ra rồi, thực sự là vậy!”

“Mau nhìn xem, còn có Lý Khoáng Tuyền! Ông chủ của tìm kiếm Thiên Độ, sao lại cũng… cung cung kính kính vậy?”

“Còn có Lưu Nhược Tây!”

“…”

Mọi người kinh hoàng phát hiện ra xung quanh chàng trai kia ngày càng có nhiều người hơn, Ngưu Vũ, người năm đó nổi tiếng với câu nói ‘không có hứng thú với tiền bạc’, hay Lưu Nhược Tây ‘không biết vợ đẹp’, Lý Khoáng Tuyền ‘nước khoáng đỉnh đầu’, Vương Kiến Thụ ‘mục tiêu nhỏ’, từng người đều là nhân vật sừng sỏ trong ngành viễn thông, bất động sản, toàn bộ đều lấy anh làm trung tâm.

Điều quan trọng nhất là những người này chỉ có thể đứng ở vòng ngoài, lẽo đẽo theo sau giống như lâu la, mà thân cận với người thanh niên kia nhất là những người cầm lái của các gia tộc hàng đầu tỉnh Hoa Bắc.

“Hoang gia, cậu tới rồi!”

Vào lúc này, một tràng cảm thán lại vang lên, chỉ thấy nhân vật số một tỉnh Hoa Bắc- Trương Thiên Dương đích thân tiến lên nghênh đón với gương mặt niềm nở, chẳng chút kiêng kị, bước đến bên cạnh người thanh niên một cách tự nhiên.

Bên ngoài khu cảnh giới, nhóm dân chúng bình thường đều đã chết lặng.

Trời ạ!

Đây là loại đãi ngộ gì thế?

Ngay cả Trương Thiên Dương cũng… cũng…. đích thân chào đón, gọi một tiếng Hoang gia?

Nhiều cô gái đã nhìn tới hoa đào nhảy nhót, đàn ông thì xì mũi khinh bỉ, vừa hâm mộ, lại xen lẫn đố kỵ.

“Có gì đáng ra vẻ, chắc chắn là một tên con ông cháu cha”.

“Đúng vậy, loại con ông cháu cha phô trương đó sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện mà thôi”.

“Kiêu ngạo cái gì?”

Có vài người rì rầm cằn nhằn, trong đám đông, một số sinh viên của học viện thương mại thành phố Tần thấy Trần Đức đều cảm khái thổn thức không thôi, nhớ lại lúc đầu Trần Bát Hoang chỉ là một tên nhà quê, nhưng chỉ trong một hai tháng lại trở thành nhân vật đặt cùng một chỗ với tầng lớp trên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không đợi họ kịp tìm ra đáp án, một trận tiếng động cơ xe thể thao đã gầm rú vang tới, là một chiếc Land Rover từ xa đang lao thẳng tới, sau khi vững vàng dừng bánh lập tức có người đi tới mở cửa, tiếp đó, một người phụ nữ với khí thế cường hãn bước xuống dưới sự che chở của một nhóm người.

Cô ta đeo kính râm, khoác trên mình một chiếc váy dài, vừa cao quý lại thành thục, đôi môi đỏ mọng như lửa đốt, hai má trắng nõn, một vẻ nghiêm túc, cô ta quá xinh đẹp đến nỗi ngay khi xuất hiện liền thu hút những người đàn ông vốn đang chú ý đế Trần Đức.

“Ân Thập Nương!”

“Sao cô ta cũng tới rồi?”

Có người nhận ra người phụ nữ này, không có cách nào, danh tiếng gần đây của cô ta lan rộng khắp, thế lực ngầm của thành phố Tần đã hoàn toàn bị cô ta độc chiếm, hơn nữa còn quản lý một cách chặt chẽ và có trật tự.

Nghe nói ngay cả nhân vật đứng đầu giới chính trị của thành phố Tần khi làm một vài việc cũng phải nhìn tới sắc mặt của cô ta.

Cô ta tuyệt đối tuyệt đối là người nắm quyền thế lực ngầm mạnh mẽ nhất toàn Hoa Hạ!

Cho dù cô ta chỉ là nhẹ nhàng bước đi, trên người cũng sẽ toát ra một loại khí thế sát phạt vô hình, nữ cường nhân chân chính chính là nói loại người như cô ta.

“Anh Bát Hoang!”

Tuy nhiên, một giây tiếp theo, đường đường là Ân Thập Nương lại chủ động tháo xuống kính râm, giống như một cô gái nhỏ chạy về phía Trần Đức, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người hôn nhẹ lên má anh một cái.

“Ông trời của tôi ơi!”

“Chết tiệt?”

“Chết tiệt?”

“…”

Từng tiếng chửi thô tục râm ran đồng thời vang lên, không kể là nam hay nữ, giờ phút này đều chết đứng!

Họ không quen biết Trần Bát Hoang, nhưng hầu hết mọi người đều biết đến Ân Thập Nương, trong hai tháng trở lại đây, cô thường xuyên xuất hiện trên các bản tin và buổi phỏng vấn, những người giao thiệp với cô ta không phải là nhân vật đứng một phương chính là các quan chức cao và người cao quý, hay nổi đình nổi đám một thời.

Nhưng nữ cường nhân duy nhất có thể đưa thế lực ngầm ra ngoài ánh sáng trong gần một trăm năm qua, một nữ cường nhân trong cảm nhận của mọi người, là nữ hoàng, vậy mà… vậy mà chủ động hôn một người đàn ông trẻ tuổi, một người mạnh mẽ như cô cũng biểu hiện ra tính cách thiếu nữ trước mặt đàn ông sao?

“Quả nhiên mà, không phải không phải là đàn bà, chỉ là bạn chưa thể chinh phục được cô ấy mà thôi…”

“Chàng trai đó rốt cuộc có lai lịch gì”.

“Anh ta tên là Trần Bát Hoang, cách đây hơn một hai tháng còn đang theo học tại học viện thương mại thành phố Tần, là một chàng trai đến từ nông thôn”.

Một người nào đó cuối cùng đã tiết lộ thân phận và tên tuổi của Trần Đức, nhưng không ai biết anh làm thế nào đạt được thành tựu như hôm nay chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Suy cho cùng, phần lớn những người đứng bên ngoài vòng vây đều là dân thường, có địa vị cao nhất cũng chỉ là những người giàu có bình thường với tài sản ròng vừa vặn hơn trăm triệu, hoặc vài tỷ.

Tầng lớp thượng lưu đã xảy ra những chuyện gì, có nhân vật nào xuất hiện, bọn họ căn bản đều không có cơ hội tiếp xúc tới.

Không lâu sau lại có ba người phụ nữ nữa đến, Miêu Tiểu Thanh, hiện là tổng giám đốc của tập đoàn Trương Thị cùng Hạ Thiên Tuyết, bà chủ của quán bar Thiên Tuyết.

Ngay cả Lâm Dao sống ở thành phố Ninh An cũng tới, cô bước xuống từ một chiếc xe thể thao hạng sang, mặc một chiếc váy dạ hội thướt tha, đôi gò bồng đào lộ ra phân nửa, tuyết trắng mê người.

Cách ăn mặc hôm nay của cô không còn tùy ý như trước mà là dáng vẻ của một tiểu thư xuất thân dòng dõi chân chính với váy dạ hội cùng sự tháp tùng của vệ sĩ.

Mấy người phụ nữ này quyến rũ động lòng người, bất luận là khí chất, hình tượng, ngoại hình, dáng người đều không thua kém so với nữ minh tinh tuyến một tuyến hai, thậm chí còn xinh đẹp hơn hầu hết các minh tinh hiện nay.

Điều khiến người ta phải kinh ngạc rớt cằm là họ đồng thời đều sải bước về phía Trần Đức và vây quanh anh, đặc biệt là Hạ Thiên Tuyết và Lâm Dao đều không cố kỵ mà khoác lấy cánh tay anh, mỗi người một bên, một trái một phải.

Một màn này thực sự khiến đám đông sửng sốt không thôi.

Trần Đức có chút bối rối, các cô ấy… sao đều tới vậy?

Anh liếc mắt ra ý hỏi với Trương Thiên Dương, Trương Thiên Dương liền cười nịnh nọt nói: “Hôm nay là ngày trọng đại của Ngữ Yên, tôi muốn càng nhiều người tới càng tốt, do đó…”

“Lão già ông đúng là…”, Trần Đức không kìm được chửi tục một câu.

Mấy người phụ nữ này cũng quá táo bạo rồi chăng, họ không sợ ngày mai lên trang nhất sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.