“Được thôi, vậy các người nói cho tôi biết, tại sao tôi phải làm theo lời các người nói?”, Trần Đức cười, sự việc đã đến mức này, anh đại khái cũng hiểu có người coi anh như tình địch nên đã đặc biệt gọi Cổ Lâm, Cổ Thông Thiên đến đây để sỉ nhục anh.
“Tại sao?”, Cổ Lâm ngạo nghễ nói: “Bởi vì bọn tao đến từ nhà họ Cổ ở thành phố Hương Giang, tỉnh Thượng Võ, bởi vì người bảo mày quỳ xuống tên là Cổ Tinh Hoa!”
Nhà họ Cổ?
Trần Đức sửng sốt một hồi, anh thực sự đã nghe thấy cái tên này, trong thời gian ở thành phố Ninh An, anh đã đặc biệt tìm hiểu về 36 gia tộc Địa Sát, nhà họ Cổ xếp thứ hai trong danh sách này.
Đây chắc chắn là một gia tộc cực lớn mạnh, theo lời của Kỳ Hàn thì trong nhà họ Cổ không có nhiều người, nhưng tùy tiện chọn một người trong gia tộc đó, cho dù là thuộc hạ, tay sai thì cũng đều mạnh hơn Kỳ Huyết Ma!
Cổ Tinh Hoa, cái tên này Trần Đức cũng khá quen thuộc.
Trong bảng xếp hạng Ngọa Long gì đó do tỉnh Thượng Võ thành lập, hình như Cổ Tinh Hoa cũng xếp thứ hai?
Khá thú vị đây.
Trên thực tế, không chỉ có Trần Đức nghe nói đến nhà họ Cổ, mà rất nhiều người thuộc giới thượng lưu của thành phố Tần đều có nghe nói, gia tộc này thực sự thực sự là quá trâu bò!
Người không nhiều, nhưng nếu cộng lại số tài sản và thân thế của những người đến dự họp báo hôm nay có lẽ chỉ bằng một nửa nhà họ Cổ!
Ngược lại, nhà họ Cổ mới thực sự là ông lớn, ông trùm kinh doanh thực sự!
Khi nghe thấy ba từ "nhà họ Cổ", tim Đường Hiển Sinh đập thình thịch, suýt chút nữa nhảy ra ngoài, ông ta kinh hãi: "Nhà họ Cổ... vậy mà lại là nhà họ Cổ... Cổ Thông Thiên, lẽ nào, lẽ nào là..."
Trong phút chốc, Đường Hiển Sinh như nhớ ra điều gì đó, sởn gai ốc!
Cổ Thông Thiên!
Tên của hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ, chính là thuộc nhà họ Cổ!
Hơn nữa, người đó còn có tên là, Cổ Thông Thiên!
Ông ta không ngờ hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ vậy mà chỉ là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi!
Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao bản thân lại bị đánh bại dễ dàng như vậy: “Cậu Trần, nhà họ Cổ có lai lịch rất lớn, vị Cổ Thông Thiên đó, lợi hại vô cùng, là hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ, hay là, hay là… chúng ta nói chuyện đàng hoàng một chút…", Đường Hiển Sinh sợ rồi, giọng nói vừa run vừa hoảng loạn.
Ở trong mắt ông ta, Trần Đức tuy rằng rất mạnh, nhưng so với nhà họ Cổ, so với hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ thì vẫn là quá yếu!
Đối với những người cấp cao đó, một số người hối hận vì đã cùng Trần Đức chạy đến đây, xét cho cùng, nếu đắc tội với nhà họ Cổ thì không phải lựa chọn khôn ngoan sáng suốt, trong công ty, tập đoàn, gia tộc bọn họ còn có cổ phần của nhà họ Cổ mà!
Có thể nói, nhà họ Cổ giết chết thứ gọi là ông trùm kinh doanh thuộc giới thượng lưu như bọn họ đơn giản như bóp chết một con kiến!
Thậm chí còn dễ cả việc bóp chết một con kiến!
Trên khuôn mặt các ông trùm đều lộ rõ vẻ sợ hãi và kinh hoàng.
"Đúng vậy, cậu Trần, mời bọn họ vào uống vài ly rồi vui vẻ nói chuyện với nhau. Nói không chừng, nể mặt những người chúng tôi, chuyện này có thể cứ như vậy mà kết thúc đấy”.
"Cậu Trần...”
Từ phía sau vang lên rất nhiều giọng nói thuyết phục Trần Đức, mặc dù không nói rõ nhưng ý tứ trong đó thể hiện rất rõ ràng, chính là muốn anh phải phục tùng, làm theo lời của Cổ Lâm!
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Đường Hiển Sinh và các ông trùm kinh doanh, Cổ Lâm mỉm cười đắc ý.
Quả nhiên, danh tiếng của nhà họ Cổ mãi mãi luôn hữu dụng, cực kỳ có ích.
Tiếp theo đó, hắn cực kỳ huênh hoang, tùy ý nói: "Trần Bát Hoang, không biết lý do tao nói đã đủ để mày quỳ xuống chưa?"
"Ờm…"
Một tên tay sai của nhà họ Cổ cũng có thể kiêu ngạo như vậy sao? Từ đầu đến cuối, Cổ Thông Thiên không nói lời nào, toàn là tên Cổ Lâm này khua môi múa mép.
Trần Đức quá cạn lời, im lặng không nói, đối với người ngoài, có vẻ như anh đang lắng nghe rất kỹ lời đề nghị của những người đứng sau và đang cân nhắc một cách nghiêm túc.
Anh còn chưa kịp trả lời, Cổ Thông Thiên đột nhiên lên tiếng với ánh mắt tham lam, giọng điệu bá đạo: "Trần Bát Hoang, muốn không quỳ cũng được, năm cô gái sau lưng mày, tao nhìn trúng rồi, đưa cho tao chơi đùa chút, vậy thì… mày chỉ cần đứng và lặp lại những gì Cổ Lâm dạy mày, không cần quỳ xuống".
"Nếu từ chối, hậu quả tự chịu”.
"Tự chịu?"
Đột nhiên, nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt Trần Đức bắt đầu đông cứng rồi biến mất, một lúc sau liền tan biến, khuôn mặt sắc bén đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, trong hai con ngươi đen kịt lóe lên sát ý, nhìn về phía Cổ Thông Thiên, giây tiếp theo, anh thốt lên những lời khiến người khác vô cùng kinh ngạc: "Tự chịu con mẹ mày, đến đây hung hăng ra vẻ, bọn mày thực sự cho rằng bản thân là cái thá gì?"
Ngay khi Trần Đức nói ra lời này, có thể thấy rõ ở trước trung tâm Thế Kỷ, sắc mặt của những ông chủ và ông trùm kinh doanh đó đều thay đổi, đơ ra, sững sờ, trợn mắt há hốc mồm miệng!
Đặc biệt là những người hiểu rõ nhà họ Cổ, lạnh toát sống lưng, cả người run lên bần bật.
Đó là người nhà họ Cổ đấy!
Đối mặt với người nhà họ Cổ, cho dù là thuộc hạ của gia tộc này thì cũng phải tôn kính và thận trọng, huống hồ… đang đối mặt với hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ!
Đường Hiển Sinh sợ đến mức suýt ngất đi!
Trần Đức vậy mà lại nói chuyện với Cổ Thông Thiên như thế?
Tên này điên rồi sao!
Thực sự là quá ngông cuồng, quá ngu si!
Hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ giống như một vị thần!
Rất nhiều việc, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, cũng sẽ có người giúp hắn làm việc, quyền thế ngất trời, cao cao tại thượng.
Huống hồ, sau lưng hắn còn có nhà họ Cổ lớn mạnh, một quý tộc thế gia mà không ai dám xem nhẹ!
Sự ngông cuồng của Trần Đức, có thể nói không phải là ngông cuồng nữa, mà thực sự là vô tri ngu dốt, tự nộp mạng tự tìm đường chết, chẳng khác gì việc tự nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
“Mày, chắc chắn những lời vừa rồi là nói với tao không?”, ngạc nhiên thay, Cổ Thông Thiên không hề tỏ ra tức giận vì lời nói của Trần Đức, mặt hắn vô cảm thờ ơ, trong đó có chút ngạc nhiên và nghi ngờ.
Như thể thực sự đã nghe nhầm.