Bát Gia Tái Thế

Chương 400: Chương 400: Quỳ xuống dập đầu ba cái!




Những người ở xa thì theo dõi chòng chọc màn hình lớn, gần hơn thì trực tiếp đổ dồn ánh mắt về phía Cổ Lâm.

Lại thấy Cổ Lâm một lần nữa cầm lên micro nói: “Đám kiến hôi các người ai dám rì rầm một câu nữa thử xem?”

Lời này vừa vang lên, không còn bất cứ người nào dám tiếp lời!

Ngay cả khi hầu hết mọi người nghĩ rằng đây là một xã hội được cai trị bởi luật pháp và giết người là phạm pháp nhưng đối mặt với Cổ Lâm vẫn kinh hãi không thôi!

Khí thế trên người hắn ta quá mạnh mẽ, giống như mang theo một loại sát phạt nói được làm được.

Cổ Lâm hài lòng cười lạnh hai tiếng, sau đó mới chuyển ánh mắt lên người Trương Thiên Dương: “Lão già chết tiệt, ông bị điếc hay sao? Nếu như là một kẻ điếc, vậy tôi giúp ông kêu…”

“Trần Bát Hoang, tao biết mày có thể nghe thấy, còn không mau cút ra ngoài, mày muốn trốn sau lưng người khác làm rùa rụt cổ sao? Một kẻ hèn nhát như mày cũng mơ tưởng làm vị hôn phu của Âu Dã Tư Linh?”

“Câm miệng!”

Trương Thiên Dương thu lại nét cười, vẻ mặt chìm xuống: "Nể mặt các người không phải là người bình thường, tôi cho các người một cơ hội, lập tức rời khỏi đây, nếu không…”

Chưa kịp nói xong, Cổ Lâm đã bất ngờ ra tay, hắn lấy tốc độ cực nhanh chớp mắt đã túm lấy cổ áo của Trương Thiên Dương, một người đàn ông nặng hơn năm mươi cân cứ như vậy trực tiếp bị hắn xách lên, hai chân không chạm mặt đất!

“To gan!”

Đường Hiển Sinh giận dữ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ông ta không ngờ tên nhóc này lại dám ra tay trước mặt mình!

Ông ta đường đường là một vị đại tông sư, há có thể dung thứ cho loại thanh niên ngang ngược này?

Sau đó ông ta tung ra một cú đá cao đạp về phía Cổ Lâm với tốc độ sét đánh, sức lực cũng rất lớn, không hề nương tay mà đánh ra mười phần công lực, tiếng xé rách không khí cũng theo đó vang lên.

Theo sau động tác của ông ta, bốn thành viên khác của Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc cũng đồng thời ra tay!

Chia bốn phía khóa chặt Cổ Lâm, giải cứu Trương Thiên Dương!

Hai người dùng đao, hai người dùng kiếm.

"Một đám rác rưởi…”

Cổ Lâm hờ hững quét mắt nhìn bọn họ một cái đầy vẻ khinh thường, đồng thời một tay cũng nhẹ nhàng vung lên.

Giây tiếp theo.

Đinh đinh đang đang!

Chỉ nghe được một trận tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên.

Sau đó lại thấy toàn bộ đao kiếm trong tay bốn người kia đều đã đứt đoạn!

Chặn đứng đường chém!

Cùng một giây đó, Đường Hiển Sinh cũng bị đá văng bay ngược ra ngoài hơn ba mét, cơ thể ông ta tiếp đất bằng một tiếng nổ vang dội, có thể thấy rõ một vệt máu lớn trên bắp chân của ông ta, hơn nữa còn có phần biến dạng!

Còn Cổ Lâm vẫn không suy chuyển đứng đó!

Từ đầu đến cuối vẫn không xê dịch nửa bước!

Hắn ta xách Trương Thiên Dương, đáy mắt tràn đầy khinh miệt, hỏi bỡn cợt: “Ông vừa nói cái gì? Nể mặt chúng tôi? Trời ơi, thể diện của ông cũng lớn quá, thực sự là dọa chết tôi rồi!”

Cổ Lâm cố ý giả bộ sợ hãi vỗ vỗ ngực, nhưng biểu hiện của hắn nào đâu toát lên sự sợ sệt, rõ ràng là hung hăng càn quấy tới cực điểm? Hoàn toàn không đoái hoài tới gia chủ của gia tộc đứng đầu tỉnh Hoa Bắc cùng người của Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc?

Tại hiện trường buổi họp báo, các nhân vật cấp cao của ba thành phố Hoa Bắc đều đã kinh hãi tới chết lặng.

Cổ Lâm kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Những người nổi tiếng và tài phiệt trong giới thượng lưu đều biết Đường Hiển Sinh mạnh mẽ tới đâu, cũng đã từng được chứng kiến qua năng lực của ông ta.

Thân là hội trưởng Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc, một mình ông ta có thể địch lại một hai trăm vệ sĩ.

Không ai ngờ tới, cho dù sở hữu sức mạnh bất phàm như Đường Hiển Sinh, cộng thêm bốn người của hiệp hội lại không khống chế nổi Cổ Lâm chỉ dùng một tay!

Điều quan trọng nhất là Cổ Lâm chỉ là một người hầu, một người hầu mà thôi!

Từ đầu đến cuối, hắn đều gọi Cổ Thông Thiên là cậu chủ, cũng chính là nói, Cổ Thông Thiên, người vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn kia còn mạnh hơn hắn ta?

Mọi người đều ngơ ngác, không hẹn mà gặp nhìn về hướng Trần Đức.

Lại phát hiện ra không biết từ lúc nào anh cùng Tiêu Mạn Y, Hạ Thiên Tuyết, Miêu Tiểu Thanh, Lâm Dao, bao gồm cả Tống Ngữ Yên đều đã biến mất, không còn bóng dáng nào ở hiện trường.

Cùng lúc đó, hình bóng của họ đứng trước cửa trung tâm Thế Kỷ cũng hiện lên trên màn hình lớn.

Trần Đức đi trước dẫn đầu, năm người phụ nữ xinh đẹp khiến người ta phải ngột ngạt kia tự nguyện theo sau, vẽ lên khung cảnh như các vì tinh tú vây quanh mặt trăng, kêu người khác không chú ý tới anh cũng không khó, là người đàn ông duy nhất trong sáu người thực sự là quá chói mắt mà.

Trần Đức đều đã đi ra ngoài, các ông trùm kinh doanh và giới thượng lưu tại hiện trường buổi họp báo cũng nhao nhao đứng dậy đuổi theo.

Sau một lúc, hàng trăm ông chủ lớn cùng nhau xuất hiện trước Trung tâm Thế kỷ, rầm rộ sôi nổi!

Họ tập trung lại với nhau tạo ra một áp lực vô hình từ kẻ bề trên, đám đông vây xem từ xa từng người đều không kìm được mà ngậm miệng khiến bầu không khí trở nên vô cùng an tĩnh.

“Các người không phải là muốn tìm tôi sao, tôi tới rồi đây”, Trần Đức ở phía trước liếc mắt nhìn hai người Cổ Lâm cùng Cổ Thông Thiên một cái, nhẹ giọng nói: “Thả người ra”.

“Mày chính là Trần Bát Hoang?”, Cổ Lâm nhìn anh chăm chú hỏi lại.

“Đúng vậy”.

Trần Đức gật đầu thừa nhận: “Thế nào, hai vị muốn dùng một người thường để uy hiếp tôi?”

“Hừ, ai thèm dùng lão khốn này để uy hiếp mày cơ chứ”, Cổ Lâm khinh thường buông tay, Trương Thiên Dương liền loạng choạng ngã xuống đất, lùi tới bên người Trần Đức: “Xin lỗi cậu Lục tôi làm việc bất tài”.

“Không sao”.

Khi đối phương phun ra bốn chữ Âu Dã Tư Linh, Trần Đức đã dự đoán được kết quả này.

Là người biết đến Âu Dã Tư Linh!

Vậy thì hai tên này ít nhất là tới từ tỉnh Thượng Võ.

Hoặc là nói có xuất thân từ Côn Luân Hư?

“Các người… tại sao muốn tìm tôi?”, Trần Đức quét mắt lướt qua hai người họ, giọng điệu thờ ơ, còn mang theo chút lạnh nhạt thản nhiên.

“Hừ, Trần Bát Hoang, có người muốn mày quỳ xuống dập đầu ba lần, quay về phía camera nói rằng mình sai rồi, không nên có ý đồ với Âu Dã Tư Linh, mày chính là một con lợn không xứng với cô ấy”, Cổ Lâm nhắm chuẩn micro, mặc ý ngạo mạn nói: "Chỉ có làm như vậy mày mới có thể sống tiếp”.

Vừa nói Cổ Lâm vừa lấy ra một chiếc điện thoại, bật máy ảnh quay về phía Trần Đức chuẩn bị ghi hình.

Lông mày Trần Đức khẽ nhướng.

Anh lười phải để ý tới Cổ Lâm mà nhìn thẳng vào Cổ Thông Thiên nói: “Là anh muốn tôi quỳ xuống sao?”

“Không phải”, Cổ Thông Thiên phủ nhận, trong mắt hiện lên vẻ kiêu căng bá đạo: “Nếu là tao, tao sẽ chém đứt ‘chân thứ ba’ của mày, khiến mày đời này không có cách nào động tới phụ nữ nữa”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.