Bát Gia Tái Thế

Chương 95: Chương 95: Ngu xuẩn




Sửu gia từng nói, ngay cả ông ta cũng chỉ nắm giữ một số thứ đơn giản, những thứ cao siêu hơn cơ hồ đều phải có sự phụ trợ lẫn nhau.

Chính vì lẽ đó, kỳ môn y thuật mà ông ta truyền cho Trần Đức cực ít.

Bùa chú này thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng một số nét vẽ được tạo thành từ máu, mà mỗi lần vẽ nó, Trần Đức đều có cảm giác cố hết sức, cứ như hút cạn tinh khí thần của anh.

Giờ phút này, chỉ sau vài nét vẽ, đã có vài giọt mồ hôi trên trán anh rơi xuống.

Khi nét vẽ cuối cùng của phù văn hoàn tất, toàn bộ kinh mạch trên mặt Trương Thiên Dương, bắt đầu từ cổ trên lên, dường như có thứ gì đó đang tháo chạy.

Không chỉ như thế, kỳ kinh bát mạch khắp cơ thể cũng xuất hiện tình trạng giống hệt như vậy.

“Khụ!”

Trương Thiên Dương đang hôn mê đột nhiên ho ra một ngụm máu đen.

Sau khi phun ngụm máu đen kia ra, sắc mặt vốn tái nhợt của Trương Thiên Dương rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.

“Phù…”

Thấy vậy, Trần Đức thở hắt ra một hơi, xem ra những thứ mà Sửu gia truyền thụ cho anh thật sự là báu vật thế gian.

“Những thủ pháp thần kỳ do Sửu gia nghiên cứu, phát minh có thể trị được đủ các chứng bệnh nan y, nhưng chúng đều được phát triển từ y thuật Kỳ Môn, không biết y thuật Kỳ Môn thật sự sẽ như thế nào nữa!”

Trần Đức lầm bẩm tự nói, càng thêm hứng thú với y thuật Kỳ Môn. Anh vẫn còn nhớ những lời của Sửu gia, nếu thế gian có người nắm được y thuật Kỳ Môn, vậy thì thiên hạ sẽ không còn chứng bệnh nào không thể trị.

Y thuật Kỳ Môn đòi hỏi người học phải đáp ứng những tiêu chuẩn khắt khe, chỉ những người có bát tự toàn bộ thuộc hỏa và ý chí cực kỳ kiên định mới có thể học được.

Sửu gia truyền thụ y thuật cho Trần Đức không chỉ vì anh là người duy nhất có thể ra khỏi nhà lao kia, mà bởi vì anh phù hợp với hai tiêu chuẩn này.

Nhưng có một điều kỳ quái là ông ta lại không giao y thuật Kỳ Môn cho Trần Đức.

“Mặc kệ, dù không có y thuật Kỳ Môn, với những gì Sửu gia đã dạy bảo, mình vẫn có thể tung hoành thiên hạ”.

Trần Đức lau đi hình vẽ trên mi tâm Trương Thiên Dương, lúc này, phù văn đã biến thành màu đen, kỳ dị khó tả.

“Sớm biết mệt mỏi như vậy, mình đã đòi thêm ít tiền rồi!”

Chỉ một hình vẽ đã khiến Trần Đức cảm thấy cơ thể trống rỗng, cảm giác đói khát ập đến.

Kế đó, anh rời khỏi biệt thự.

Bên ngoài có một đám người đang chờ đợi.

Nhan Như Sơ đã chuẩn bị sẵn một tấm thẻ, vừa thấy Trần Đức bước ra, bà ta liền tiến đến đưa cho anh: “Cậu Trần, đây là thù lao của cậu, mật mã là sáu số 8”.

“Dì, dì điên rồi à, hay là già rồi nên hồ đồ?”, Trương Tử Đằng đoạt lấy tấm thẻ trong tay Nhan Như Sơ: “Dì cho hắn tiền làm gì?”

“Tử Đằng, con làm gì đó?”, Nhan Như Sơ cả giận nói.

“Dì, dì thật sự cho rằng hắn cứu được bố ư?”, Trương Tử Đằng nói: “Dì nhìn đi, chúng ta mới đi ra chưa đến một phút đồng hồ mà thôi!”

“Ông Hồng mất cả đêm còn không cứu tỉnh bố, hắn chỉ tốn một phút thôi, dì không thấy buồn cười à?”, Trương Tử Đằng hùng hổ dọa người.

Trương Tử Ngọc cũng nói: “Dì, Tử Đằng nói không sai, tên nhóc này chỉ là một kẻ lừa gạt!”

Trong lúc nhất thời, Nhan Như Sơ cũng không nói nên lời.

Trương Tử Đằng và Trương Tử Ngọc nói không sai, bọn họ chỉ mới ra ngoài chưa đến một phút, Trần Đức đã đi ra.

Ngay cả bà ta cũng cảm thấy hoài nghi, không biết Trần Đức có phải kẻ lừa đảo hay không.

Kể cả Quan Hổ vốn là người đứng ra đảm bảo cũng không dám chắc Trần Đức có làm được hay không.

Dù sao cũng chỉ mới một phút mà thôi.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi đã tuyên bố cứu tỉnh Trương Thiên Dương.

Chuyện này sao có thể chứ?

Ông ta cũng biết bệnh của Trương Thiên Dương vô cùng quái lạ, tất cả các thiết bị tối tân nhất cũng không dò ra được nguyên nhân.

“Anh bạn trẻ, còn trẻ như vậy nên tìm việc làm cho đàng hoàng, tội gì đi lừa đảo?”, Hồng Trung Hà miệng đầy chính nghĩa: “Tôi cảm thấy thẹn thay cậu đấy!”

Thân là một trong những bác sĩ có chuyên môn y học cao nhất thành phố Tần, dù có đánh chết Hồng Trung Hà, ông ta cũng không tin Trần Đức có thể cứu tỉnh Trương Thiên Dương chỉ trong một phút.

“Thằng bịp bợm, dám lừa người nhà họ Trương, mày không muốn sống nữa hả?”, mẹ Trương Tử Đằng hùng hổ mắng, bà ta biết chuyện Trương Tử Đằng bị đánh nên muốn thay con trai báo thù.

“Ha ha…”

Trần Đức cười khẩy: “Được, tiền này tôi không lấy, hi vọng ngày sau các người đừng cầu tôi lấy!”

Nói xong, anh liền xoay người rời đi.

“Cầu mày lấy à? Mày tưởng mày là ai?”, Trương Tử Đằng lạnh lùng nói: “Giờ mày muốn chạy à, không dễ vậy đâu, nhà họ Trương không phải nơi mày muốn đến thì đến, muốn đi thì đi”.

“Ngu ngốc!”

Bỗng nhiên, Trần Đức vung tay tát thẳng vào mặt Trương Tử Đằng.

“Bốp!”

Âm thanh giòn giã vọng vào tai mọi người, trong lúc nhất thời, tất cả đều trợn trừng mắt kinh ngạc.

Mẹ kiếp!

Không chỉ đến nhà họ Trương lừa đảo, lại còn đánh người nhà họ Trương, hơn thế nữa, người bị đánh chính là cậu chủ nhà họ Trương.

Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều không dám thở mạnh, chẳng ai ngờ lá gan Trần Đức lại lớn như vậy, dám động tay động chân trên đầu thái tuế.

“Thằng khốn, mày dám đánh con tao, mày, mày, mày…”, mẹ Trương Tử Đằng hét lên: “Được lắm, mày cứ chờ đi, nhà họ Trương sẽ không bỏ qua cho mày, dù mày có trốn ở cái góc nào trong thành phố Tần này thì tao cũng sẽ lôi mày ra, cho mày sống nửa đời còn lại trong ngục”.

“Mày dám đánh tao?”, mặt Trương Tử Đằng sưng lên, đau đến nhe răng trợn mắt.

Trần Đức mặc kệ tên đần này, anh đi thằng ra khỏi biệt thự, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Tử Đằng, con sao rồi?”, mẹ Trương Tử Đằng chạy đến, đau lòng nhìn con trai: “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con, giờ mẹ đi báo cảnh sát, mẹ nhất định sẽ khiến thằng đó không chốn dung thân”.

“Mẹ, mẹ phải giúp con giết hắn”, Trương Tử Đằng âm u nói.

“Đúng là đồ vô dụng”, Trương Tử Ngọc xem thường: “Chỉ một người mà cũng cản không được, còn không biết xấu hổ xưng là cậu chủ nhà họ Trương, ngày thường bảo em chịu khó luyện võ, em không nghe, giờ đã thấy ngu chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.