Đột nhiên, Quan Hổ và Nhan Như Sơ đồng thanh lên tiếng, sau khi nói xong, cả hai đều đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều hiểu tâm tư của đối phương!
Chữa!
Nhất định phải chữa!
Không cần biết Trần Đức có thực sự chữa khỏi hay không, nhưng nếu như đã đến rồi thì chính là hy vọng của bọn họ!
Điều quan trọng nhất là Quan Hổ biết chuyện xảy ra hai năm trước, nếu như Trần Bát Hoang đã nói có thể chữa khỏi, vậy thì có lẽ thật sự có thể chữa khỏi.
Về phần mẹ của Trương Hân Nhiên, bà ta không biết chuyện lúc trước, nhưng cũng không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
Bà ta đã đồng hành cùng Trương Thiên Dương suốt quãng đường dài, từ nghèo khó cho đến ngày hôm nay, gặp không biết bao nhiêu người, từ trên người Trần Đức bà ta có thể cảm nhận được niềm tin.
Niềm tin này không phải là không có căn cứ!
Huống hồ, bà ta là một người tin vào những chuyện kỳ tích.
Nếu như trên thế giới này không có kỳ tích thì Trương Thiên Dương đã không thể từ hai bàn tay trắng đạt đến đỉnh cao như ngày hôm nay.
"Tôi cũng đồng ý điều trị", Trương Hân Nhiên nói: "Tôi muốn để anh ấy thử xem".
Lúc này Trần Đức mới chú ý tới cô gái này, trong nháy mắt anh không khỏi có chút kinh ngạc.
Đây chắc chắn là một nhân vật đỉnh cấp nữ thần, thắt đáy lưng ong vòng nào ra vòng nấy, thân hình cực kỳ gợi cảm, khuôn mặt mang nét đặc trưng của người phụ nữ phương Đông.
Điều quan trọng nhất là, không biết vì lý do gì, lúc này cô chỉ mặc một bộ sườn xám, như thể nó đã được đặt may riêng, khiến cho khí chất của cô càng được tôn vinh đến cực điểm.
Ngay cả Trần Đức cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn thêm vài lần.
“Không được, nhất định không thể để hắn đụng vào bố”, Trương Tử Đằng kiên quyết phản đối, gã hận không thể đánh Trần Đức thành kẻ tàn phế, sao có thể để anh hành nghề y được.
Hơn nữa, gã không tin Trần Đức có năng lực đó.
“Đúng vậy, tôi cũng phản đối”, Trương Tử Ngọc tiếp lời.
Mẹ của Trương Tử Đằng và Trương Tử Ngọc cũng đồng tình với ý kiến đó, kiên quyết phản đối.
"Đủ rồi!"
Đột nhiên, Quan Hổ hét lên: "Anh Dương còn chưa chết, bây giờ nhà họ Trương không đến lượt mấy người lên tiếng quyết định!"
Quan Hổ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Quả thật đúng như vậy.
Hiện tại trong nhà họ Trương, bọn họ không có quyền lên tiếng.
Nói đúng ra, lời nói của bọn họ còn không có giá trị bằng Quan Hổ!
“Chú Quan, xem ra chú nhất quyết muốn để tên này chữa bệnh rồi”, Trương Tử Ngọc nói: “Nếu xảy ra vấn đề gì, chú phải chịu trách nhiệm:
Trương Tử Đằng nói: "Chú Quan, chú phải suy nghĩ kỹ, nếu bây giờ hối hận thì vẫn còn kịp, tôi sẽ lập tức gọi người đánh thằng nhóc này thành tàn phế rồi vứt ra ngoài”.
Cả hai đã được nuông chiều từ nhỏ, cảm thấy bản thân mình cao quý hơn những người khác, suy nghĩ này đã ăn sâu vào tận xương tủy, trước nay vẫn luôn được dạy rằng phải giành được tài sản nhà họ Trương về tay mình.
Nếu Trương Thiên Dương chết rồi thì Quan Hổ sẽ là cánh cửa duy nhất chắn đường bọn họ.
Ý nghĩ đầu tiên của hai người đó là tống cổ Quan Hổ ra khỏi nhà họ Trương, không còn dính dáng gì nữa.
Dù sao thì bọn họ cũng không tin Trần Đức có thể cứu được Trương Thiên Dương.
Chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi, nếu thật sự có y thuật như vậy thì cũng không đến nỗi phải ăn mặc tồi tàn như này.
“Được, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”, Quan Hổ nói: “Nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ đi cùng Anh Dương! Các người không cần nói nhiều nữa, còn không tránh ra thì đừng trách tôi không khách sáo".
Quan Hổ đã theo Trương Thiên Dương hơn hai mươi năm, ông ta đã lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, ánh mắt có thể nhìn thấu tất cả, sao lại không biết những người này đang nghĩ gì.
Lúc này, ông ta nhất định phải nhanh chóng giải quyết dứt khoát.
Bởi vì ông ta đã nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt Trần Đức.
Nếu như người này rời đi thì hy vọng cuối cùng của Trương Thiên Dương cũng sẽ tan thành mây khói.
“Bảo tất cả mọi người ra ngoài”, Trần Đức lạnh nhạt nói, anh không muốn nhìn thấy những người này.
"Được"
Quan Hổ nói: "Tất cả xin mời!"
“Hừ, thằng nhóc, nếu không chữa được thì mày ngồi chờ chết đi”, lúc Trần Đức đi ngang qua, khóe miệng Trương Tử Đằng hiện lên một tia giễu cợt.
Một khi Trương Thiên Dương có sơ suất, gã có thể lợi dụng chuyện này để khiến Trần Đức bán thân bất toại, không thể tự lo liệu được cuộc sống sau này!
“Trông chờ vào cậu đấy, chàng trai trẻ”, Nhan Như Sơ buồn bã nói.
“Đúng rồi, đừng quên chuẩn bị phí trị liệu, năm triệu tệ”, Trần Đức đột nhiên lên tiếng, nhẹ giọng nói.
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
"Này nhóc, năm triệu, cậu đang tống tiền người khác đấy à", Hồng Trung Hà không nhịn được nói: "Cậu tưởng rằng cậu có thể trị khỏi bệnh cho chủ tịch Trương sao? Cậu biết ông ấy mắc bệnh gì không?”
"Năm triệu quả thật là không chữa khỏi được cho ông ta. Muốn chữa khỏi thì ít nhất cũng phải hai mươi triệu", Trần Đức bình tĩnh nói: "Đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị tiền là được, nếu ông ta không tỉnh lại thì tôi không cần tiền".
“Hừ, ngạo mạn!”, Hồng Trung Hà nói: “Nếu ông ấy không thể tỉnh lại thì cậu không xong đâu”.
"Chuyện này không cần ông phải lo, còn chưa đi ra ngoài?"
Hồng Trung Hà tức đến nỗi cả mặt đỏ bừng, phất áo bỏ đi, Nhan Như Sơ nói: "Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị tiền, cầu xin cậu, nhất định phải cứu được ông ấy".
Đối với nhà họ Trương mà nói năm triệu tệ chẳng là gì cả, giống như hạt cát trong sa mạc mà thôi, không nói đâu xa, riêng căn biệt thự này cũng đã đã hơn một trăm triệu rồi.
Chờ tất cả bọn họ đi ra ngoài.
Trần Đức mới bước đến bên giường của Trương Thiên Dương.
Lúc này, trên người Trương Thiên Dương được cắm rất nhiều thiết bị duy trì sự sống, đồng thời cũng được truyền dịch, sắc mặt ông ta trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền. Nếu không phải máy monitor vẫn còn hoạt động thì ông ta chẳng khác gì một người chết.
"Ông đúng thật là số trời đã định chưa được chết”.
Gặp lại người quen cũ, Trần Đức nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Trương Thiên Dương vào hai năm trước.
Khi đó, Trương Thiên Dương khá khỏe mạnh, trông trẻ trung hơn nhiều.
Hai năm trở lại đây, Trương Thiên Dương không còn dáng vẻ như xưa nữa, ông ta dường như già đi cả chục tuổi, đầu tóc bạc trắng, thân hình càng thêm xơ xác.
Bởi vì Quan Hổ đến quá đường đột, ngoài dự liệu của Trần Đức nên anh không có sự chuẩn bị trước, lần này không thể chữa khỏi hoàn toàn cho Trương Thiên Dương được.
Anh rút một con dao nhỏ bên hông ra, cắt đầu ngón trỏ, vẽ một hình kỳ lạ giữa hai lông mày của Trương Thiên Dương.
Hình này được Sửu gia gọi là đồ án.
Đó là một trong những loại y thuật của ông ta, được gọi là y thuật Kỳ Môn
Nói ra có thể không ai tin, nhưng loại y thuật Kỳ Môn này ẩn chứa một số điều vô cùng bí ẩn.