Phòng ngừa chu đáo?
Thật sự xem ông ta như một tên ngốc à?
Trong khoảng thời gian này, Trương Hân Nhiên là người duy nhất cố gắng hết sức để tìm bác sĩ cho ông ta. Vì chuyện này, cô còn mang theo hồ sơ bệnh án của ông ta đi nước ngoài nhiều lần.
Hai đứa con trai không có tiền đồ này, một đứa thì ở bên ngoài gây chuyện, còn một đứa thì đợi ông ta chết, mỗi đứa một chuyện tốt.
Nghĩ đến những điều này Trương Thiên Dương càng thêm tức giận: "Tao nói cho bọn mày biết, nếu không mời được thần y quay lại thì bọn mày đợi cút khỏi nhà họ Trương đi!"
"Hai thằng con trai vô dụng, từ nay về sau đừng hòng nghĩ đến chuyện lấy một chút tài nguyên nào từ tao, tao muốn xem thử không có lão già này, hai đứa mày có thể làm được gì!"
Trương Tử Đằng và Trương Tử Ngọc lập tức trở nên kinh hoảng, bất an và sợ hãi.
Sự tức giận của Trương Thiên Dương, bọn họ chịu không nổi!
Nếu không có sự ủng hộ của Trương Thiên Dương.
Biệt thự, siêu xe, du thuyền, người đẹp của bọn họ, toàn bộ đều sẽ biến mất.
Tất cả mọi thứ của bọn họ đều nằm trong tay Trương Thiên Dương, chỉ cần một lời nói của ông ta thì mọi thứ sẽ trở thành dĩ vãng.
“Bố, đừng mà, con sai rồi!”, Trương Tử Đằng cũng quỳ xuống, gã không dám tưởng tượng, sau khi không còn những thứ đó thì cuộc sống sẽ vô vị đến nhường nào.
"Hừ”.
Trương Thiên Dương mặc kệ bọn họ, quay đầu lại nhìn Hồng Trung Hà: "Còn ông nữa!"
Hồng Trung Hà run lên vì sợ hãi.
"Bọn chúng còn nhỏ không hiểu chuyện thì thôi đi, ông thân là Thái Sơn Bắc Đẩu trong lĩnh vực y tế của thành phố Tần, cũng không nhìn ra nguyên do sao?"
Bình thường, Trương Thiên Dương rất tôn trọng Hồng Trung Hà, đối xử với vị bác sĩ già giống như bậc tiền bối, nhưng hôm nay, ông ta cực kỳ không khách sáo:
"Một đám vô dụng xem thường người khác, nghe cho rõ đây, lập tức đi tìm thần y cho tôi!"
"Cho dù có phải lật tung cả thành phố Tần này lên, cũng phải tìm bằng được!"
"Nếu như không tìm được thì khi tôi chết, các người đừng hòng lấy được xu nào, đều cút khỏi đây làm ăn mày cho tôi!"
Trương Thiên Dương nghiến răng nghiến lợi quát mắng hai đứa con trai, hai bà vợ trẻ của ông ta và Hồng Trung Hà.
Mặc dù đã tỉnh lại, nhưng tình hình sức khỏe của bản thân thế nào, ông ta hiểu rất rõ.
E là, nhiều nhất ông ta chỉ còn có ba ngày!
Trong vòng ba ngày, nếu không tìm thấy Trần Bát Hoang, ông ta ta chắc chắn sẽ chết!
Trương Thiên Dương nổi giận đùng đùng, loại tức giận này, bọn họ chưa từng nhìn thấy, ngũ quan gần như sắp co rúm lại một chỗ, có thể tưởng tượng được ông ta tức giận đến mức nào.
Ông ta không chỉ tức giận vì bản thân ông ta sắp chết mà còn tức giận vì hai đứa con trai của mình không coi người khác ra gì.
Người như Trần Bát Hoang có y thuật đáng kinh ngạc, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là anh không chỉ có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta!
Mà còn có thể chữa khỏi bệnh cho người khác!
Không chỉ có thể nắm giữ mạng sống của ông ta mà còn nắm giữ tính mạng của người khác.
Người như này nhất định thiên tài hiếm có!
Chỉ cần anh đồng ý, không biết sẽ có bao nhiêu quan chức cấp cao cùng quý tộc đến nịnh nọt anh, mời chào anh!
Thậm chí anh còn là nỗi khiếp sợ của những người này.
Không nói đâu xa, nhớ chuyện năm đó của Sửu gia.
Chỉ cần anh lên tiếng, đừng nói là ở thành phố Tần nhỏ bé này, ngay cả toàn bộ Hoa Hạ, có mấy người dám không nghe theo ý anh?
Nếu không phải vì anh tự nguyện thì cái nhà tù nhỏ đó hoàn toàn không nhốt nổi anh!
Đây chính là điều khiến bọn họ khiếp sợ!
Chính vì hiểu rõ những chuyện này nên ông ta mới tức giận.
Ông ta hoàn toàn có thể hiểu được hoàn cảnh của Trần Bát Hoang lúc đó, nếu nhà họ Trương thực sự khiến anh tức giận, có lẽ trong tương lai gần, toàn bộ gia tộc họ Trương sẽ đứng trước bờ vực sụp đổ!
Ông ta hiểu rõ, mặc dù sản nghiệp của nhà họ Trương nằm trong danh sách gia tộc phú hào nhưng thực chất gia tài vẫn rất nhỏ bé.
Trên thế giới này, không biết có bao nhiêu gia tộc, thế gia, tài phiệt có tiền tài và quyền lực mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ khiêm tốn không muốn để ai biết thân phận thật.
Nếu bọn họ muốn đè bẹp nhà họ Trương thì chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.
Đồng thời lúc này.
Trần Đức đã trở lại biệt thự.
Anh vốn tưởng rằng cả hôm nay sẽ ở bên cạnh Tống Ngữ Yên, nhưng không ngờ vừa về đến biệt thự thì Diệp Khánh Ngôn đã đến:
"Hôm nay ở trường không có tiết, vì sự an toàn của cô chủ, chủ tịch bảo tôi đón cô ấy về tập đoàn. Hơn hai tháng nữa là tốt nghiệp rồi, dẫn cô ấy đi tìm hiểu về hoạt động của tập đoàn, anh có thể nghỉ một ngày”.
“Được”, Trần Đức rất vui vẻ, nhưng vẫn nhắc nhở thêm: “Tôi thấy ấn đường của chủ tịch Tống và Tống Ngữ Yên hơi đen, mọi người nhớ chú ý an toàn”.
“Anh còn biết xem tướng?”, Diệp Khánh Ngôn cạn lời: “Tuổi còn trẻ mà đã mê tín như vậy rồi”.
“Dù sao thì tốt hơn hết là nên cẩn thận”, mặc kệ Diệp Khánh Ngôn có tin hay không, Trần Đức vẫn nhắc nhở.
Hắc khí trên trán Tống Ngữ Yên vẫn còn, trước mắt anh chưa biết nó có ý nghĩa gì.
Nhưng, anh có linh cảm, đó không phải là một chuyện tốt.
“Chị Khánh Ngôn, tên này không chỉ có thể xem tướng, mà còn có thể tu tiên nữa đấy ạ”, Tống Ngữ Yên cố ý nói đùa: “Sáng nay ngồi xếp bằng trên sô pha, chị chưa thấy tư thế đó đâu”.
Diệp Khánh Ngôn không nói nên lời.
Không ngờ Trần Bát Hoang lại có những hành động quái gở này, xem ra phải báo cáo lại với chủ tịch Tống, cân nhắc xem có nên đổi người hay không.
Kỳ kỳ lạ lạ, ai mà biết được tên này có bị tâm thần phân liệt không.
Thôi!
Nói thật nhưng chả ai tin, Trần Đức cũng lười giải thích, dù sao cũng chỉ còn hơn hai tháng, hợp đồng xong xuôi thì phủi mông rời đi.
Sau khi Tống Ngữ Yên dọn dẹp một lúc, cô ấy rời đi cùng với Diệp Khánh Ngôn.
Không lâu sau, Tô An Khê mang theo hai chiếc vali đi xuống lầu, cô ả đang định chuyển nhà.
Kể từ khi chuyện đêm đó xảy ra, cô ả nhận thấy Tống Ngữ Yên và Lâm Dao đã kiệm lời với mình hơn trước rất nhiều.
Mặc dù không ai nói gì, nhưng cô ả cũng không có mặt mũi tiếp tục ở đây nữa.
“Trần Bát Hoang, anh đợi đó cho tôi”, Tô An Khê vừa kéo vali vừa thầm mắng.
Cô ả cho rằng kết quả ngày hôm nay đều là do Trần Đức, nếu có cơ hội thì nhất định sẽ báo thù!
Tống Ngữ Yên và Tô An Khê lần lượt rời đi.
Chỉ còn lại Lâm Dao.
Cô đã đổi sang một bộ quần áo nhẹ nhàng đơn giản.
Có điều người có thân hình gợi cảm như cô, dù ăn mặc giản dị đến đâu cũng không thể làm mờ đi vẻ quyến rũ.
Đặc biệt là phần ngực cúp G cực kỳ đẫy đà kia, dù đang được cất giấu dưới lớp áo nhưng vẫn không thể che được núi đồi trùng điệp ấy.
“Trần Bát Hoang, hôm nay tôi đi mua sắm, anh có đi với tôi không?”, Lâm Dao ngước lên với nụ cười ngọt ngào, ánh mắt mong đợi mời Trần Đức đi cùng.