Một lời mời đến từ người phụ nữ xinh đẹp, e rằng bất cứ người đàn ông nào cũng không nỡ lòng từ chối.
Tuy nhiên, Trần Đức lại lắc đầu: "Không, hôm nay tôi có việc khác rồi”.
Khó lắm mới có một ngày nghỉ hiếm hoi, tất nhiên Trần Đức sẽ đến bệnh viện thăm Tử Hàm, mỹ nữ xinh đẹp gì gì đó, đều là mây trôi thôi.
“Thôi vậy”, Lâm Dao hơi thất vọng: “Vậy tôi đi trước đây”.
Không lâu sau, có tiếng xe ô tô khởi động ầm ầm, Lâm Dao lái chiếc Mercedes Benz màu xanh lam từ trong ga ra lao ra sáng chói cả mắt.
Cũng may là không đi cùng cô, siêu xe, mỹ nữ, như này cùng anh đi ra ngoài, mục tiêu quá lớn.
Tất cả đều rời đi, Trần Đức cũng thu dọn đồ đạc và rời khỏi biệt thự.
Ngay khi anh vừa đi khỏi, vài chiếc xe hơi sang trọng đã dừng lại trước biệt thự.
Ngay sau đó, Trương Thiên Dương và Quan Hổ xuống xe, đi tới trước cửa, cẩn thận gõ cửa.
Chỉ có điều, không có ai bên trong cả. . Bạn có biết trang truyện [ Т R U M t r u y e И .V Л ]
“Tìm, tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được Hoang gia!”, Trương Thiên Dương nói.
Sau khi rời khỏi khu biệt thự, Trần Đức chuẩn bị đi mua một số đồ chơi cho Tử Hàm.
Nhân tiện đến quán thuốc bắc mua một số dược liệu để giúp cô bé phục hồi sức khỏe.
Số tiền bị bệnh viện 308 lừa đã được hai nhà đầu tư trả lại đầy đủ cho Trần Đức, thậm chí năm trăm ngàn tệ phí phẫu thuật lần này cũng được trả lại.
Trong nháy mắt, thẻ của Trần Đức đã có thêm một triệu.
Tất nhiên, số tiền triệu này đối với anh chẳng là gì cả, trước khi vào tù anh đã mất tất cả, từng nghĩ quãng đời còn lại sẽ sống ở trong tù nên đã quyên góp hết tiền.
Tổng cộng là một trăm tám mươi tỷ đô!
Nếu là người bình thường thì cho dù một đời, mười đời, trăm đời cũng không thể kiếm được số tiền lớn như này. Năm đó anh đi quyên góp rất nhanh gọn, không chớp mắt lấy một cái.
Với số tiền một triệu ít ỏi này, tất nhiên anh sẽ không cảm thấy bản thân mình giàu có đến mức nào.
"Trần Đức?"
Đúng lúc Trần Đức đang chọn quà, một giọng nói có chút ngờ vực vang lên.
“Hả?”, Trần Đức quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái trạc tuổi anh đang đứng phía sau: “Cô là…”
"Thực sự là cậu?", cô gái kinh ngạc nói: “Tôi là Miêu Tiểu Thanh nè, bạn học hồi cấp hai của cậu, quên tôi rồi sao?”
"Miêu Tiểu Thanh?"
Trần Đức suy nghĩ một lát, lúc này mới chợt nhớ ra, anh vô cùng kinh ngạc, không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn có thể gặp lại bạn học thời cấp hai.
Hồi đó, khi anh vừa lên lớp sáu, lớp sáu còn chưa kịp học xong thì dã bị người khác đưa đi, gia nhập vào một tổ chức sau đó trở thành sát thủ.
Cuối cùng, tổ chức đó bị tiêu diệt, anh gia nhập quân đoàn Hoa Hạ và trở thành một người lính thực thụ.
Mười ba năm sau, anh không ngờ vẫn còn có người nhận ra mình.
Lúc này Trần Đức cũng đã nhớ ra cô gái trước mặt, anh nói đùa:
"Tôi nhớ rồi, cô bạn hay khóc nhè trong lớp, Miêu Tiểu Thanh đây mà, không ngờ bây giờ lại lớn như vậy rồi”.
“Đương nhiên là phải lớn hơn trước chứ, nếu không sao có thể gọi là phụ nữ?”, Miêu Tiểu Thanh gặp lại bạn học cũ tâm trạng vô cùng vui vẻ, cô ta không chút xấu hổ nâng bộ ngực lớn size 34D lên: “Thế nào, chưa từng thấy to như này phải không?"
“Tiểu Thanh, cậu như này không giống trước đây gì cả”, Trần Đức nói.
"Thời gian dần trôi, con người cũng thay đổi mà, không phải cậu cũng không còn là cậu nhóc lúc trước luôn thích che chở cho tôi sao?"
Bạn học cũ gặp nhau, hai người không ngừng cảm thán, vừa đi vừa tán gẫu.
"Sau khi cậu rời khỏi trường, gia đình tôi có chút biến cố. Mẹ tôi mất, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở tôi cũng bỏ học, đến thành phố Tần lăn lộn suốt mười năm nay”.
"Đối với những người bình thường như chúng ta, rất khó phấn đấu, mười năm đổi không biết bao nhiêu nghề, nhưng cuộc sống vẫn không có gì khởi sắc".
Miêu Tiểu Thanh kể lại những chuyện bản thân đã trải qua suốt những năm qua, cô ta thật sự rất vất vả. Sau mười năm làm việc chăm chỉ, mới có thể trở thành quản lý của một cửa hàng quần áo:
"Trần Đức, cậu thì sao? Cậu đột nhiên biến mất, không ai biết cậu đã đi đâu, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Tôi được người thân đến đón”.
Tất nhiên, Trần Đức sẽ không nói sự biến mất lần đó đã thay đổi số phận cuộc đời anh, nên chỉ tùy ý nói dối: "Tôi chỉ vừa mới đến thành phố Tần được ba tháng, cũng xem như là lạ nước lạ cái, sau này vẫn mong Tiểu Thanh cậu có thể quan tâm tôi nhiều hơn”.
"Tất nhiên rồi, hồi nhỏ mấy đứa kia cười nhạo tôi, cậu giúp tôi đánh bọn chúng. Bây giờ đến lượt tôi giúp cậu, chỉ cần tôi có thể giúp, cậu cứ nói đừng ngại gì cả”, Miêu Tiểu Thanh khí phách nói.
Trần Đức còn nhớ hồi đó Miêu Tiểu Thanh là một cô gái nhút nhát, không thích nói chuyện, mười ba năm không gặp, bây giờ tính tình đã hoàn toàn khác so với trước đây.
Đúng là thời gian thay đổi tất cả, cô gái nhỏ năm nào giờ đây đã trở thành một nữ nhân xinh đẹp, đeo hoa tai, trang điểm nhẹ, trên người có mùi hương thoang thoảng, làn da trắng nõn như tuyết.
“Bây giờ tôi khá tốt, chưa có chuyện gì cần giúp đỡ”, Trần Đức cười đáp.
“Đúng rồi, cậu hẳn đã mất liên lạc với những bạn học cũ hồi đó rồi phải không?”, Miêu Tiểu Thanh nói tiếp: “Khi còn đi học, Diêu Ly Na mà cậu từng theo đuổi đã kết hôn với một người đàn ông giàu có đấy”.
“Đều là chuyện lúc nhỏ rồi, bây giờ còn nhắc làm gì nữa”, Trần Đức hơi ngượng ngùng, năm lớp sáu, trong lớp có một cô bạn xinh xắn dễ thương, khi đó chưa hiểu chuyện, công khai theo đuổi người ta.
Có điều cô bạn đó cũng từ chối anh trước mặt cả lớp.
Chuyện hồi nhỏ, bây giờ nghĩ lại cảm thấy khá là thú vị, Miêu Tiểu Thanh che miệng cười vui vẻ.
“Trần Đức, hay là... giúp tôi một việc nhé?”, Miêu Tiểu Thanh nói.
"Hả? Chuyện gì vậy, có thể giúp thì tôi nhất định giúp”, lúc nhỏ, Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh cực kỳ thân nhau.
Khi đó, anh lớn lên trong cô nhi viện, cả trường chỉ có Miêu Tiểu Thanh là không cười nhạo anh.
Người khác bắt nạt Miêu Tiểu Thanh, anh cũng sẽ giúp đỡ.
Mặc dù cả hai đã không gặp nhau hơn mười năm, tính cách của bọn họ cũng đã thay đổi về mọi mặt nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn không hề thay đổi.
"Trong khoảng thời gian này, bố mẹ tôi cứ bảo tôi đi xem mắt, tối nay có tiệc rượu, bọn họ nhất định sẽ bắt tôi tham gia, bảo là đi làm quen với mấy cậu chủ đình giàu có, tôi phiền muốn chết được, hay là cậu giả làm bạn trai tôi đến đó ứng phó một chút nhé”.