“Được!”
Trần Đức ngẫm nghĩ, cuối cùng không từ chối. Cả hai hẹn thời gian cùng địa điểm gặp mặt rồi mới rời đi.
Lúc đi đến bệnh viện, Tử Hàm đang nằm trên giường bệnh đọc sách, vừa thấy Trần Đức, cô bé lập tức nhào vào lòng anh: “Anh Bát Hoang, cuối cùng anh cũng đến rồi, em nhớ anh chết đi được!”
“Vậy à, anh cũng nhớ em!”, Trần Đức ôm lấy Tử Hàm, yêu chiều nói.
“Bẹp!”
Tử Hàm hôn mạnh lên má anh: “Anh Bát Hoang, lúc nào thì Tử Hàm mới có thể ra viện?”
“Sẽ sớm thôi!”, Trần Đức nhéo mũi cô bé: “Chỉ cần em ngoan ngoãn, ăn thật nhiều, siêng năng luyện tập thì không bao lâu nữa sẽ khỏe lại thôi, chờ em khỏe, anh sẽ đưa em đến công viên trò chơi, có được không?”
“Được ạ!”
“Lại đây, ăn bánh ngọt nào!”
“Wow, cảm ơn anh!”
Bệnh tình của Tử Hàm đã có nhiều chuyển biến tốt, dường như cô bé không còn đau đớn nữa, thoạt nhìn rất hào hứng, vui vẻ, cầm lấy bánh mì ăn từng chút một.
“Anh Trần…”
Lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh yếu ớt, Trần Đức quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa.
Trần Đức biết người đàn ông này. Ngày đó, vì một cậu bé ngồi xe lăn mà Tử Hàm bị Lộ Tùng Minh dọa dẫm, và người đàn ông này hiển nhiên là bố của cậu bé kia. Anh ta xách theo một giỏ hoa quả, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Là anh à, mời vào!”, người tới là khách, Trần Đức liền đứng lên tiếp đón.
“Bịch!”
Ai ngờ, vừa bước vào, anh ta lập tức quỳ xuống trước mặt anh: “Anh Trần, xin anh hãy cứu con tôi!”
Trong phòng bệnh…
Bố cậu bé kia đột nhiên quỳ xuống khiến Trần Đức trở tay không kịp, anh vội hỏi: “Có chuyện gì? Đứng lên rồi nói!”
“Anh Trần, chuyện ngày hôm đó, tôi thay mặt cả gia đình xin lỗi anh!”, người đàn ông thành khẩn nói: “Hôm đó, thái độ chối bỏ trách nhiệm của chúng tôi quả thật không đúng, hiện tại tính mệnh con tôi đang gặp nguy hiểm, xin anh Trần hãy cứu thằng bé!”
Người đàn ông này biết rất rõ chuyện của Trần Đức, thậm chí, trong cùng ngày hôm đó, anh ta và vợ cũng có mặt tại bệnh viện, chứng kiến quá trình giải phẫu cho Tử Hàm.
Lúc đó, Tử Hàm rõ ràng đã ngưng tim, vậy mà với sức một người, Trần Đức vẫn có thể kéo cô bé từ quỷ môn quan trở về.
Bệnh tình của con anh ta cũng tương tự như Tử Hàm, cho nên Trần Đức chính là hi vọng duy nhất của bọn họ.
Người đàn ông quỳ sụp xuống, vẻ mặt thành khẩn cầu xin Trần Đức.
“Anh Bát Hoang, có thể giúp Tiểu Khả được không?”, lúc này, Tử Hàm đột nhiên lên tiếng. Cô bé hiểu hai người đang nói đến chuyện gì.
“Tử Hàm yên tâm, chỉ cần có thể giúp, anh sẽ giúp một tay”, Trần Đức quay đầu đáp, kế đó vội đỡ người đàn ông kia đứng dậy.
“Chuyện này tôi có thể giúp được, nhưng tôi hi vọng gia đình anh xin lỗi Tử Hàm vì chuyện ngày hôm đó!”
Chuyện Tử Hàm bị Lộ Tùng Minh dọa dẫm, anh đã biết được đầu đuôi ngọn ngành.
Trần Đức là một người tốt, bắt đầu từ ngày anh trở thành quân nhân Hoa Hạ, câu nói khắc sâu trong tâm trí anh chính là cứu người dân khỏi biển lửa, xông pha nguy hiểm không từ nan.
Nhưng anh cũng là một người có nguyên tắc.
Tử Hàm còn nhỏ tuổi, chuyện ngày hôm đó cô bé không làm gì sai, nhưng lại phải chịu uất ức.
Có chuyện nhờ vả thì tươi cười đon đả, đến khi gặp xui rủi lại phủi bỏ trách nhiệm, trên đời nào có chuyện tốt như vậy?
“Anh Trần, tôi có thể thay vợ tôi xin lỗi!”, người đàn ông chân thành nói: “Xin anh rộng lòng bỏ qua cho!”
“Không được, phải là vợ anh đến xin lỗi mới được!”, Trần Đức thờ ơ nói: “Nếu chị ta không đến, vậy thì các người đi mời người khác đi!”
“Anh Trần…”
Người đàn ông lộ vẻ khẩn cầu, anh ta muốn nói gì đó nhưng Trần Đức không muốn nhiều lời: “Không còn gì nữa thì mời anh đi cho, đừng quấy rầy Tử Hàm!”
Anh đã hạ lệnh đuổi khách, người đàn ông đành phải ngậm ngùi rời đi.
Quay về phòng, vợ anh ta đang chơi điện thoại, còn con trai thì nằm bên cạnh ngủ.
Thấy anh ta quay lại, người vợ thờ ơ hỏi: “Sao rồi, anh ta đồng ý chữa bệnh cho con không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không, muốn anh ta đồng ý, phải chính em đi xin lỗi chuyện hôm đó!”
“Cái gì? Anh ta thật sự nói như thế?”
Người đàn ông gật đầu.
Từ lúc kết hôn cho đến nay, dù là việc lớn hay việc nhỏ, vợ anh ta chưa từng mở miệng nói xin lỗi, muốn cô ta xin lỗi còn khó hơn lên trời.
“Không có chuyện đó đâu, đừng có mơ, nếu xin lỗi chẳng khác nào thừa nhận hôm đó chúng ta đã làm sai?”
Quả nhiên, người phụ nữ hét lên: “Bảo anh đi xin lỗi là đã nể mặt anh ta lắm rồi, còn muốn em đi à? Không có cửa đâu!”
“Vậy bệnh tình của Tiểu Khả thì sao?”, người đàn ông nói rất khẽ, sợ làm con trai thức giấc.
“Hừ, em cũng không tin trên đời này chỉ có anh ta có thể giải phẫu bệnh bạch cầu, trong bệnh viện còn rất nhiều bác sĩ, sợ gì chứ?”
Người phụ nữ không hề kiêng nể, lớn giọng nói: “Trị không được thì chết thôi, dù sao cũng tàn phế, chữa khỏi bệnh bạch cầu thì được gì?”
“Cô nói cái gì?”, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vợ mình: “Không chữa?”
“Đúng, tôi đã cố hết sức, anh còn muốn thế nào?”, người phụ nữ hét lên: “Đứa con này giống hệt anh, đều là thứ vô dụng, anh nói thử xem, cái nhà này từ trong ra ngoài có phải do tôi chèo chống không?”
“Đủ rồi!”
Người đàn ông đột nhiên gầm lên, anh ta đã hoàn toàn nổi giận. Ngày thường bị vợ mắng là đồ vô dụng, anh ta có thể nhẫn nhịn, bất kể cô ta có làm sai gì thì anh ta cũng tha thứ được, nhưng hiện tại, người phụ nữ này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta: “Nói một câu xin lỗi mà cô cũng không chịu, cô có mặt mũi nói là mình đã cố hết sức à?”
“Cái nhà này do một mình cô chèo chống? Cô nói xem cô đã làm được những gì? Mỗi ngày sau giờ làm, tôi đều phải nấu cơm, chăm con, giặt quần áo, còn cô thì sao? Cô gả cho tôi nhiều năm như vậy, tôi đã bắt cô phải làm gì chưa?”
“Tôi không làm thì sao hả? Năm đó kết hôn, ai nói sẽ nuôi tôi?”, người phụ nữ nói: “Nếu không phải có tôi cổ vũ tinh thần cho anh, anh có thể kiên trì được đến ngày hôm nay à?”
Hai người tôi một câu, anh một câu, không hề chú ý trong chăn, Tiểu Khả đã thức giấc.
Tuy nhiên, cậu bé không lên tiếng, mà rúc mình trong chăn, hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào rơi lệ.
Cậu bé đã nghe được những lời của mẹ, mặc dù tuổi còn nhỏ những Tiểu Khả vẫn có cảm giác đau lòng.