Bát Gia Tái Thế

Chương 100: Chương 100: Cô không đi, tôi lôi cô đi




Thế nhưng cậu bé không dám lên tiếng.

“A… ha ha…”

Người đàn ông bật cười, nhưng miệng tuy cười, mà mắt lại rưng rưng.

Hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trong cùng một ngày, người đàn ông này không chỉ quỳ xuống mà còn rơi nước mắt.

Có thể thấy được anh ta đau lòng cỡ nào.

Anh ta thật sự không ngờ người phụ nữ từng nói yêu mình lại có thể nói ra những lời như vậy.

Cổ vũ tinh thần?

Đúng!

Người phụ nữ này đúng là trụ cột tinh thần của anh ta.

Nhưng như vậy thì có thể ở nhà suốt ngày, ngoài chơi điện thoại thì ngủ sao?

Như vậy thì có thể bỏ mặc tánh mạng con trai, ngay cả một lời xin lỗi cũng nhất quyết không nói?

Như vậy thì có thể thản nhiên mắng chồng và con mình là đồ vô dụng?

Trước kia, mỗi lần như vậy, người đàn ông đều bỏ qua.

Không vì cái gì khác, chỉ vì anh ta yêu vợ mình.

Anh ta là trụ cột gia đình, có thể đánh đổi, có thể chịu đựng khổ cực.

Nhưng… lần này thì không thể!

Tuyệt đối không thể!

“Vương Phương, cô nhất định phải đi tìm anh Trần xin lỗi!”, người đàn ông lau nước mắt, gằn từ chữ: “Ngay bây giờ, lập tức, lập tức!”

“Lâm Khải! Tôi không đi đấy, anh làm gì được tôi?”, người phụ nữ hét lên: “Nếu anh dám ép tôi đi, chúng ta ly hôn, tôi không thể tiếp tục được nữa!”

“Ly hôn? Được, ly hôn thì ly hôn, nhưng trước khi ly hôn, cô phải đi xin lỗi!”, trong mắt Lâm Khải bùng lên lửa giận.

Những lời này khiến người phụ nữ ngẩn ra.

Trước kia, mỗi khi cô ta đề cập đến chuyện ly hôn, Lâm Khải sẽ lập tức nhận sai, sau đó dỗ dành cô ta.

Thế nhưng lần này, vì sao anh ta lại nói ra những lời như vậy, lại còn nói một cách rất dứt khoát?

Vương Phương trợn tròn mắt: “Anh dám ly hôn với tôi?”

“Vương Phương, trước kia tôi chịu đựng cô, nhường nhịn cô, là vì tôi là chồng cô, nhưng bắt đầu từ giây phút này…”

Lâm Khải nói: “Tôi chính thức bỏ cô, ly hôn thì ly hôn, cô không còn là người phụ nữ của tôi nữa, tôi cần gì phải yêu cô, chiều cô, che chở cô?”

“Cô nên ngoan ngoãn đi xin lỗi ngay cho tôi, nếu không, vì Tiểu Khả, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu!”, hốc mắt Lâm Khải xuất hiện tơ máu, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

Thái độ của anh ta khiến Vương Phương cảm thấy sợ: “Anh… anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn cô nhận sai!”

“Không bao giờ, Lâm Khải, tôi cho anh biết, nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ nói anh trai tôi cho người đánh anh!”

“Anh cô là cái thá gì? Anh ta dám đến, tôi dám đánh!”

Lâm Khải lộ vẻ hung ác, giờ phút này anh ta đã tức giận đến cực độ, sấn tới nắm lấy tóc Vương Phương: “Cô không đi, ông đây đưa cô đi!”

Trong lòng Lâm Khải có một ngọn lửa.

Ngọn lửa này đã tích tụ nhiều năm, chính do Vương Phương nhen nhóm từng chút một.

Trước đây, nó bị Lâm Khải đè nén tận đáy lòng, bị ngăn cản bởi con đê có tên “tình yêu và trách nhiệm”.

Nhưng giờ phút này, ngọn lửa kia đã hoàn toàn phun trào.

Lâm Khải giận run người, anh ta túm lấy tóc Vương Phương lôi ra cửa, muốn kéo cô ta đi gặp Trần Đức.

“Anh buông tôi ra, buông ra, đau, Lâm Khải, anh chán sống rồi hả?”, Vương Phương giãy giụa, giọng cô ta cực kỳ chói tai, da đầu đau đớn từng cơn.

Lâm Khải chẳng chút để tâm, cứ thế lôi cô ta ra cửa.

Vừa ra ngoài, anh ta liền đụng phải một người.

Người này là Trần Đức.

Lúc anh nói với Lâm Khải muốn vợ anh ta đến xin lỗi, ánh mắt Lâm Khải dường như có điều gì khó nói, anh đoán hẳn là có nguyên nhân gì đó nên mới đến xem thử.

Không ngờ người phụ nữ này nhất quyết không xin lỗi chỉ vì sợ mất mặt.

Vì thể diện, cô ta thậm chí không màng đến sinh tử của con mình.

“Anh Trần!”, nhìn thấy Trần Đức, Lâm Khải khựng lại, lửa giận trong lòng cũng từ từ dập tắt.

“Ừm, buông cô ta ra đi!”

Lâm Khải thoáng do dự, sau đó buông Vương Phương ra.

Đau đớn biến mất, Vương Vương sửa sang lại đầu tóc, rồi quát lên: “Lâm Khải, đồ ngu, anh ăn phải gan hùm mật gấu hả? Dám vì một người ngoài mà ra tay với bà?”

Trong lúc nói chuyện, cô ta vung tay tát vào mặt Lâm Khải, tuy nhiên, đã bị anh ta cản được.

“Vương Phương, cô nói chuyện cho cẩn thận một chút, nếu không chớ trách tôi mạnh tay!”

“Anh…”

“Tôi nhớ lần trước chính cô mắng em gái tôi là thứ nuôi uổng cơm, đúng không?”, đột nhiên Trần Đức mở miệng, giọng anh lạnh nhạt.

“Là tôi đấy, thì sao hả? Đừng tưởng anh biết chút y thuật thì hay lắm, trên thế giới này còn có rất nhiều người tài giỏi hơn anh! Con trai tôi không cần anh chữa trị vẫn có thể khỏe lên!”, giọng Vương Phương sắc bén, nghe rất chói tai.

“Anh Trần, anh đừng nghe ả điên này, anh nhất định phải cứu con tôi!”, Lâm Khải vội phản bác, dù cho trên thế giới có rất nhiều người tài giỏi hơn người thanh niên trước mặt, nhưng anh ta biết đi đâu tìm bây giờ?

Hi vọng duy nhất của Tiểu Khả chính là Trần Đức!

“Lâm Khả, cái nhà này do tôi định đoạt hay do anh hả?”, Vương Phương quát: “Tôi nói trị là trị, không trị là không trị!”

Cô ta quay sang, chỉ tay vào mặt Trần Đức: “Tôi nói em gái anh là thứ nuôi uổng cơm đấy, thì sao hả? Nó vốn là thứ nuôi uổng cơm mà!”

“Bốp!”

Đột nhiên Trần Đức vung tay tát vào mặt cô ta.

Cô ta đứng sững ra.

“Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi? Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?”

“Một tát này tôi đánh thay cho Tử Hàm, còn một tát này…”, còn chưa nói dứt câu, Trần Đức đã vung tay tát thêm cái nữa: “Là đánh vì Tiểu Khả, có một người mẹ như cô, cậu bé thật sự đáng thương!”

“Thằng khốn, mày dám đánh tao? Mày dám đánh tao?”, người phụ nữ trợn trừng mắt, ôm lấy mặt mình.

“Tôi còn dám đánh Lộ Tùng Minh, đánh cô thì đã sao?”, Trần Đức ngạo nghễ nói, giọng anh lạnh lùng đến cực điểm.

Vương Phương vốn muốn nói điều gì đó, nhưng khi nghe đến ba chữ “Lộ Tùng Minh”, những lời muốn nói lập tức nghẹn ở cổ họng.

Đến lúc này, cô ta mới nhớ ra người đàn ông trước mắt đáng sợ như thế nào.

Ngay cả Lộ Tùng Minh cũng phải ngoan ngoãn xin lỗi anh ta, thì Vương Phương cô là cái thá gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.