Trong nháy mắt, bao nhiêu tự tin của cô ta tự dưng bay đâu mất sạch, không còn lại mảy may, trước hai cái tát của Trần Đức, cô ta không dám hó hé nửa câu.
Mà Trần Đức cũng chẳng buồn nhìn tiếp, lững thững bước đến chỗ Tiểu Khả.
Tiểu Khả nhìn thấy có người bước đến, vội vàng lau nước mắt, giả bộ ngủ.
Trần Đức biết cậu bé đã tỉnh lại, nhưng không vạch trần, chỉ lẳng lặng bế lên bước ra ngoài, nói với Lâm Khải: “Tôi đưa Tiểu Khả về chỗ Tử Hàm, còn phần anh và cô ta…”
“Anh tự giải quyết đi”.
Dứt lời, Trần Đức bỏ đi.
“Đi, theo tôi làm thủ tục ly hôn!”, Lâm Khải liếc mắt nhìn Vương Phương, sải bước đi khỏi bệnh viện.
Vương Phương sững người tại chỗ.
Cô ta không ngờ, lần này Lâm Khải lại làm thật.
Cô ta khuỵu xuống, níu lấy đùi Lâm Khải.
“Đừng mà Lâm Khải, van xin anh, đừng ly hôn mà!”
Vương Phương kinh hoàng, cô ta nghĩ nát óc cũng không biết nếu như ly hôn, mình đi đâu mới tìm được người như Lâm Khải.
Mặc dù cô ta thường hay dùng chuyện ly hôn để hù dọa Lâm Khải, thế nhưng cô ta chưa từng nghĩ sẽ ly hôn thật, chỉ là tiện miệng nói mà thôi.
Rời khỏi Lâm Khải, cô ta chỉ là một kẻ vô dụng, một kẻ vô dụng không hề có bất cứ kỹ năng sinh tồn nào!
Cách duy nhất là về nhà mẹ đẻ, thế nhưng một khi trở về thì mặt mũi cô ta sẽ mất sạch!
Cô ta không ngờ Lâm Khải thực sự muốn ly hôn, đầu óc cô ta lúc này choáng váng đến tê liệt.
“Chuyện này không cần bàn bạc nữa, tôi cũng chả lấy chuyện ly hôn ra đùa làm gì”, giọng điệu Lâm Khải cũng không có vẻ nóng nảy, quyết định này không phải là do nóng giận nhất thời, mà là anh ta đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi mới hạ quyết tâm.
Tục ngữ nói, hổ dữ không ăn thịt con.
Đằng này, chỉ đơn giản là muốn cô ta xin lỗi con, cô ta cũng không chịu.
Loại phụ nữ như thế, không xứng chung đường với anh ta!
Thà rằng để anh ta một mình nuôi Tiểu Khả!
“Nếu cô không đồng ý, vậy chờ tôi đâm đơn ra tòa đi”, Lâm Khải giằng cô ta ra, giọng nói kiên quyết, không hề có chút do dự.
“Được, ly thì ly, ly thì ly!”, Vương Phương đứng dậy gào lên: “Không phải chỉ là ly hôn thôi sao, thằng con vô tích sự đó thuộc về anh, tôi không tin tôi không thể tìm được người tốt hơn anh”.
“Lâm Khải, anh chờ đó cho tôi, anh sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!”
“…”
Vương Phương gào thét náo loạn cả hành lang bệnh viện, nhưng Lâm Khải chẳng hề quan tâm, đi thẳng đến Cục Dân chính.
Rất nhanh, hai người đã nhận giấy ly hôn, không còn quan hệ gì nữa.
Mấy năm vợ chồng, thế là chấm dứt!
Lâm Khải có thể chịu đựng bị Vương Phương mắng mỏ, đánh đập, nhưng tuyệt đối không chấp nhận Vương Phương bỏ mặc con trai không đoái hoài!
Trở về bệnh viện, anh ta tìm thấy Trần Đức, kể lại mọi chuyện.
“Đối với anh mà nói, ly hôn là một lựa chọn tốt”, Trần Đức nói: “Bệnh của Tiểu Khả, tôi sẽ cố hết sức, nhưng phải đợi vài ngày”.
Trước đây đối với y thuật của Sửu Gia, Trần Đức rất tự tin, trải qua chuyện của Tử Hàm và Trương Thiên Dương, anh lại càng tin tưởng Sửu Gia một cách tuyệt đối!
Trị bệnh bạch cầu, thực tế không cần phẫu thuật!
Anh tự có cách riêng của mình!
“Cảm ơn anh Trần, cảm ơn anh!”, Lâm Khải xúc động: “Sau này chỉ cần anh Trần lên tiếng, Lâm Khải xin làm thân trâu ngựa mặc cho anh sai khiến!”
“Làm gì mà nghiêm trọng vậy!”
Đối với Trần Đức mà nói đây chỉ là việc cỏn con: “Tôi đã làm việc với phía bệnh viện rồi, thời gian này để Tiểu Khả và Tử Hàm ở cùng với nhau”.
“Anh Trần, tôi thật sự không có gì để báo đáp anh, xin chờ một chút, tôi đưa cái này cho anh”.
Ở cùng với Tử Hàm, Tiểu Khả có thể được chăm sóc tốt nhất, được chữa trị tốt nhất, Lâm Khải vô cùng xúc động, anh ta chào Trần Đức rồi chạy đi.
Nửa tiếng sau, anh ta quay trở lại bệnh viện, trong tay cầm một bức tranh: “Anh Trần, bức tranh này xin tặng cho anh!”
Trần Đức chưa kịp nói gì, anh ta đã nói: “Trước đây tôi làm việc ở công trường, ông chủ cho tôi bức tranh này, tên nó là Thanh Hà Thượng Đồ, ông chủ vốn cho rằng đây là tranh cổ thời nhà Minh, bỏ ra đến mấy vạn mua về, kết quả tìm chuyên gia giám định đồ cổ mới biết mình bị lừa, tức giận quá nên cho tôi”.
“Nhà tôi cũng chẳng có gì đáng tiền, mặc dù nó là đồ giả, nhưng cũng có giá trị”.
Lâm Khải nói: “Anh Trần, bức tranh này xin tặng cho anh!”
Vừa nói, Lâm Khải vừa cuộn bức tranh vào.
Trần Đức nhìn thoáng qua, lập tức ánh nhìn trở nên chăm chú: “Bức tranh này của anh rất đáng giá đấy, tôi không thể nhận”.
Trần Đức không am hiểu đồ cổ.
Chỉ biết giết người.
Nhưng mà,
Khi anh chăm chú nhìn vào bức tranh được cuộn tròn kia, hai mắt hơi nóng lên, trên bức tranh tỏa ra vầng ánh sáng màu xanh nhạt.
Tạm thời anh không biết vầng sáng kia nói lên điều gì.
Nhưng anh biết, bức tranh này nhất định không tầm thường.
“Anh Trần, anh đừng đùa, bức tranh này chỉ là đồ dỏm thôi”, Lâm Khải nói: “Lúc ông chủ tôi biết là hàng giả, định xé nát ngay tại chỗ đấy, nhưng tôi ngăn lại, thế là ổng tiện tay vứt cho tôi luôn”.
Lâm Khải xấu hổ vò đầu: “Tôi thật sự không biết lấy gì đền đáp cho anh, tuy nó là đồ dỏm nhưng ông chủ tôi cũng tốn không ít tiền cho nó, cũng coi như đáng giá, nên mới tặng nó cho anh!”
“Chưa chắc là giả đâu”, Trần Đức nói.
“Chắc chắn là giả, ông chủ tôi đã nhờ đến chuyên gia giám định, chuyên gia nói bức tranh này là do người thời nay làm ra”, Lâm Khải nói: “Anh Trần, anh đừng từ chối nữa, mặc kệ bức tranh này là thật hay giả, cho dù là thật thì chỉ cần anh có thể cứu sống Tiẻu Khả, vậy cũng đáng mà!”
“Thôi được, tôi nhận vậy”.
Trần Đức đáp.
Bức tranh này Lâm Khải giữ cũng vô ích, thôi thì cứ để anh nghiên cứu kỹ càng, nếu thật sự có giá trị, quy đổi ra tiền trả lại cho Lâm Khải cũng không muộn.
“Anh nhận là tôi mừng rồi”, Lâm Khải thấy Trần Đức nhận, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng cất lên.
“Buổi tối tôi còn có việc không thể ở bệnh viện, nên nhờ anh trông chừng một chút, có gì cứ gọi điện cho tôi”, Trần Sinh rút một tờ giấy, viết số điện thoại của mình lên đó đưa cho Lâm Khải.
“Vâng, anh Trần, lúc anh không ở đây, tôi nhật định sẽ chăm sóc cho Tử Hàm và Tiểu Khả đàng hoàng”.