Bát Gia Tái Thế

Chương 102: Chương 102: Sinh nhật




Tử Hàm và Tiểu Khả ra ngoài chơi, lúc Trần Đức lặng lẽ bước vào nhà, nhìn thấy Tiểu Khả đang khóc.

“Tiểu Khả, em đừng buồn nữa, không sao đâu, sau này chú sẽ tìm cho em một người mẹ tốt hơn mà”, Tử Hàm đang an ủi Tiểu Khả.

“Chị Tử Hàm…”, Tiểu Khả ngồi trên xe lăn, đôi mắt trong sáng ầng ậng nước mắt: “Em không sao”.

“Không sao là được rồi, này nhóc, anh Bát Hoang từng nói, vui cũng qua một ngày, buồn cũng qua một ngày, nên ngày nào chúng ta cũng phải vui vẻ, biết chưa?”, Tử Hàm trông chẳng khác gì bà cụ non lên lớp cậu bé.

“Dạ, em biết rồi”.

Tử Hàm đẩy xe lăn của Tiểu Khả: “Anh Bát Hoang nhất định sẽ chữa cho em khỏi bệnh, không chừng sau này em có thể đứng lên được đó”.

“Anh Bát Hoang!”

Nói đến đây, Tử Hàm nhìn thấy Trần Đức bước tơi, vui vẻ reo lên.

“Anh Bát Hoang”, Tiểu Khả cũng gọi theo.

“Ừ, Tử Hàm nói đúng đó, Tiểu Khả, anh sẽ nghĩ cách chữa bệnh cho em, mấy ngày này em cứ chơi với chị Tử Hàm, nhé!”

“Vâng ạ”, Tiểu Khả gật đầu.

“Tử Hàm, anh có việc phải đi, em phải nghe lời, có việc thì tìm chú Lâm, biết chưa?”

“Vâng, em sẽ tìm anh Lâm”.

“Là chú!”, Trần Đức nhắc nhở.

“Không phải chú, là anh, nếu em gọi là chú, vậy thì anh Bát Hoang cũng phải gọi là chú, chứ không thì em không gọi chú đâu”.

“Thôi được…”

Trần Đức cạn lời, cô nhóc này đúng là lém lỉnh mà.

Tiểu Khả gọi cô bé là chị, anh lại gọi Lâm Khải là chú, mà Tiểu Khả là con trai của Lâm Khải…

Xưng hô loạn xà ngầu khiến Trần Đức đau hết cả đâu.

Nhưng cũng chẳng đáng là gì, dù sao anh cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này cho lắm.

Sáu giờ tối, trời chạng vạng.

Trời chiều đã gần tàn, những tia nắng còn sót lại xuyên qua làn mây, dát lên cho thành phố một lớp áo rực rỡ, tầng mây trắng nõn bình thường cũng nhiễm sắc đỏ như lửa cháy.

Dưới ánh hoàng hôn, một chiếc Cadillac màu đỏ đậu ở ven đường cũng thu hút ánh mắt của người đi ngang qua như vậy.

Tất nhiên, thứ khiến người ta chú ý hơn là một cô gái đứng trước xe. Vóc dáng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hoàn toàn đối lập với chiếc xe khổng lồ, chỉ cần nhìn thấy chiếc Cadillac đỏ rực thì đều không thể bỏ qua cô gái ấy.

Thoạt nhìn cô gái khoảng 24, 25 tuỗi, nhưng tóc mái ngang khiến cho cô ta trông cực kỳ trẻ trung, rất có sức sống. Trên người mặc y phục dạ hội rất trang nhã, mặc dù không phải là của nhà mốt nào đặc biệt, nhưng vẫn toát ra sự quyến rũ chết người.

Miêu Tiểu Thanh.

Không hề giống với cô gái hào hiệp ban ngày, lúc này cả người cô ta đều toát ra dáng vẻ của một nữ thần sắc đẹp.

Trần Đức bước đến trước mặt cô ta cười: “Không ngờ cậu cũng có lúc xinh đẹp như vậy”.

“Nói kiểu gì thế hả? Chị đây xưa nay vẫn xinh đẹp nhé, ô kê?”, Miêu Tiểu Thanh liếc nhìn bức tranh cuộn tròn trong tay Trần Đức: “Cậu cầm cái gì thế?”

“Bức tranh, của một người bạn tặng, cầm theo để có thời gian rảnh lấy ra nghiên cứu một chút”.

“Từ khi nào mà cậu thích mấy cái này vậy, muốn trở thành đại văn hào à?”

“Lại chẳng, anh đây xưa nay văn khả an bang, võ khả vệ quốc cơ mà”.

“Xùy xùy xùy, vẫn tự luyến như trước”, Miêu Tiểu Thanh mở cửa xe: “Lên xe đi!”

Trước ánh mắt bao nhiêu người mê mẩn ngắm nhìn, Miêu Tiểu Thanh chở Trần Đức lao vút đi, nửa tiếng sau, hai người đỗ trước một khách sạn năm sao tên Thiên Dương.

Khách sạn tráng lệ nguy nga.

Đại sảnh rộng mở, lộng lẫy sang trọng, có thể sánh ngang với những trung tâm thương mại cao tầng, phía trước khách sạn là hàng dãy xe sang đang đậu.

Ở cổng lớn, bảo vệ thẳng tắp như tùng bách, nghiêm trang hướng dẫn xe đậu vào chỗ.

Hôm nay, khách sạn được bao trọn, trước cổng lớn khách sạn trải thảm đỏ rất dài, đi thẳng vào bên trong.

“Thấy chưa nào, bố mẹ tôi kia kìa, họ đang chờ tôi đấy”, Miêu Tiểu Thanh chỉ vào cách đó không xa.

Trần Đức đưa mắt nhìn, thấy hai người nam nữ trung niên, nam khoảng ngoài 50, mặc Âu phục, mang giày da, phục sức rất có khí thế, nhưng vẫn khó che giấu được mệt mỏi uể oải trên khuôn mặt.

Người phụ nữ ăn mặc nền nã, trang điểm cẩn thận, đeo dây chuyền, vòng tay đắt tiền, tuy đã có tuổi nhưng khí phái vẫn còn, đang khoác tay người đàn ông.

“Bố mẹ cậu trông hài hòa hạnh phúc ghê”, Trần Đức cười.

“Kiếm đại một bạn trai giả có khi nào khiến họ nổi giận không nhỉ?”

Bố của Miêu Tiểu Thanh, Trần Đức từng gặp và cũng ghi nhớ trong lòng. Hồi còn bé Trần Đức sống trong cô nhi viện, mỗi lần ông đến rước Miêu Tiểu Thanh tan học đều sẽ đem một ít đồ ăn vặt cho Trần Đức.

13 năm trôi qua, người đàn ông cường tráng ngày xưa giờ đã già, hai bên tóc mai cũng lốm đốm hoa râm.

“Đừng lo, tâm lý bọn họ vững vàng lắm, không sao đâu”, Miêu Tiểu Thanh nói: “Lát nữa phải diễn sao cho giống một chút nhé, mẹ kế của tôi tinh mắt lắm, đừng để bà ấy phát hiện”.

“Yên tâm đi”.

Nhớ lại hồi nhỏ, Trần Đức dịu dàng nói: “Nói thật, hồi còn bé tôi từng thích cậu đấy”.

“Thật á? Mới có mấy tuổi ranh đã tinh tướng thế à?”, Miêu Tiểu Thanh liếc Trần Đức trắng mắt, sau đó nói sơ một chút tình hình đêm nay.

Đêm nay là sinh nhật con trai một người bà con xa của mẹ kế cô ta Cao Hiểu Nguyệt, người đó có thể nói tương lai rất xán lạn, sinh ra đã ở sẵn vạch đích, sau khi du học trở về nhanh chóng trở thành tổng giám đốc của khách sạn này.

“Đêm nay không ít người trẻ tuổi có tiền đến dự sinh nhật hắn ta đâu, mà mẹ tôi lại muốn tôi tiếp xúc với thế giới của người giàu”.

Miêu Tiểu Thanh nói: “Đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi”.

Trần Đức đáp.

“Được, xuống xe thôi!”

Miêu Tiểu Thanh mở cửa xe bước xuống, đi sang chỗ phụ lái giúp Trần Đức mở cửa, Trần Đức bước ra, cô ta tự nhiên khoác tay anh, tươi cười bước vào cổng lớn khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.