Hắn biết Trần Bát Hoang sẽ không bằng lòng cúi đầu trước kẻ khác, thế nhưng hiện tại, đây là cơ hội sống sót duy nhất.
Chỉ cần có thể sống, với thiên phú yêu nghiệt bậc đó, rồi sẽ có một ngày cậu ấy thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Kỳ và Kỳ Huyết Ma.
Nói không chừng, Trần Đức còn có thể mượn tài nguyên của nhà họ Kỳ để tiến thêm một bước nữa.
Trần Đức trầm mặc, anh lẳng lặng nhìn Kỳ Huyết Ma, dường như đang cân nhắc.
Kỳ Huyết Ma cũng không nóng nảy, thiên tài luôn có sự kiêu ngạo của mình, hắn sẽ không dễ dàng thuần phục và đồng ý trở thành đệ tử của lão. Lão cần cho Trần Bát Hoang một ít thời gian.
Trong suy nghĩ của Kỳ Huyết Ma, trừ phi đầu óc Trần Đức bị cửa kẹp, nếu không, trong tình huống biết rõ thực lực của lão, chắc chắn hắn sẽ đồng ý.
Dù sao đây là vấn đề giữa chết và sống.
Kỳ Huyết Ma rất có lòng tin đối với điểm này.
“Chỉ bằng ông…?”
Khoảng vài phút sau, đột nhiên, Trần Đức nhếch mép cười, nụ cười của anh chứa đầy sự châm chọc, anh nói: “… một lão già sắp bước một chân vào mồ ư?”
“Nếu tôi là ông, tôi sẽ lập tức cút khỏi đây, chạy về ổ của mình, tiếp tục diễn vai một kẻ đã chết, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, co đầu rụt cổ, mãi mãi không xuất hiện thêm một lần nào nữa”.
“…”
Giọng Trần Bát Hoang không lớn, thậm chí có thể nói là nhỏ, nhưng ngữ điệu lại rất bình tĩnh.
Mỗi một câu, một chữ quanh quẩn khắp sảnh, gần ba bốn trăm người có mặt ở đây đều nghe thấy rõ mồn một.
Phút chốc, sảnh lớn trở nên yên tĩnh.
So với nhà xác còn yên tĩnh hơn.
Từ chối.
Trần Bát Hoang không chỉ từ chối một cách quyết đoán, bỏ qua cơ hội sinh tồn, mà người này còn buông lời trào phúng, khinh rẻ, thậm chí dùng thái độ bỡn cợt để nói chuyện với Kỳ Huyết Ma.
Không ai ngờ anh sẽ nói ra những lời như vậy.
Kỳ Hàn không ngờ, Kỳ Hồng cũng không ngờ, Lâm Lam, Kỳ Thương Long, từ trên xuống dưới gần bốn trăm thành viên nhà họ Kỳ, kể cả Kỳ Huyết Ma cũng không ngờ.
Ngông cuồng!
Quá mức ngông cuồng!
“Ha ha… tên tiểu tạp chủng này thật sự muốn chết!”, Kỳ Thương Long vô cùng phấn khích, ông ta cười khoái trá. Quả thật, ông ta cũng rất bất ngờ khi thấy Trần Bát Hoang ngông cuồng như thế.
Hoặc là nói, đây vốn không phải cuồng…
Mà là ngu xuẩn.
Đầu hắn bị lừa đá rồi!
Có được cơ hội như thế, chỉ có đồ ngu mới nói ra mấy lời này! Nói vậy thì có khác gì tìm chết?
Kỳ Thương Long hiểu rất rõ tính tình của Kỳ Huyết Ma. Ông ta biết, một khi đã nói ra những lời này, dù Trần Bát Hoang có tài giỏi, có thiên phú cỡ nào đi nữa thì Kỳ Huyết Ma cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Ha ha ha ha…”, Kỳ Huyết Ma lắc đầu, không biết là đang giận hay đang mừng mà tiếng cười bật ra từ cổ họng lão.
Chỉ có điều, từ lúc tiếng cười kia vang lên, có thể nhận thấy rất rõ đôi mắt lão dần tối xuống, ngày càng trở nên âm u, lạnh lẽo.
Đúng như Kỳ Thương Long nghĩ, trong suy nghĩ của Kỳ Huyết Ma lúc này, Trần Bát Hoang đã sớm là người chết.
Thân là một người đứng đầu của gia tộc lánh đời lại bị một tên nhóc đến từ thế tục trào phúng, từ lúc sinh ra cho đến nay, đã khi nào Kỳ Huyết Ma gặp phải chuyện như vậy. Cho nên, Trần Bát Hoang nhất định phải chết!
“Cười à?”
Đúng lúc này, Trần Đức đột ngột lên tiếng: “Thấy ông cười khoái chí như vậy, lại không có ý định cút, vậy thì chúng ta làm chuyện vui hơn đi”.
“Ông tự tay giết ông ta!”, Trần Đức giơ tay chỉ về phía Kỳ Thương Long.
“…”, một thoáng im lặng. Từ trên xuống dưới nhà họ Kỳ đều có cảm giác cạn lời, chẳng lẽ tên này bị ngốc thật?
Muốn Kỳ Huyết Ma giết con ruột của mình ư?
Cơ mặt bọn họ không ngừng co giật, không nói nên lời. Hành động của Trần Đức hoàn toàn có thể dùng từ “điên” và “xuẩn” để hình dung. Đúng là đồ ngu mà, đã đến nước này mà còn nói như vậy, có khác gì bệnh tâm thần đâu chứ? Hắn nằm mơ giữa ban ngày à?
E rằng cũng chỉ có kẻ điên mới nghĩ ra việc để Kỳ Huyết Ma giết con trai ruột của mình là Kỳ Thương Long trong tình cảnh như thế này!
“…”
Kỳ Huyết Ma im lặng, cơ mặt lão cũng co giật. Sao Trần Bát Hoang lại ngu ngốc như vậy? Quả thật đây là lần đầu tiên lão gặp phải chuyện thế này, trong lòng thầm nuối tiếc. Một kẻ tài giỏi, có thiên phú cực cao vậy mà lại là một gã tâm thần, hơn nữa còn hết sức ngông cuồng nữa chứ.
Đúng là tạo nghiệt mà!
Kỳ Huyết Ma thầm cảm khái, vài giây sau, lão tàn nhẫn nói: “Thằng chó con, tao thật sự không biết nên nói mày điên hay nói mày ngốc nữa”.
“Tuy nhiên, nói gì cũng vô dụng, tao đã mất hết kiên nhẫn với mày rồi, mày… chết được rồi!”
Ngay sau đó, Kỳ Huyết Ma thật sự ra tay. Lão không muốn lãng phí thời gian với một kẻ vô tri, linh khí từ trong tay tuôn ra, năm ngón tay hệt như năm cái gai độc bén nhọn xẹt qua không khí, tạo thành vô số âm thanh xé rách chói tai.
Sau một tiếng gầm giận dữ, Kỳ Huyết Ma lao đến, mang theo vô tận sát ý tựa như sóng thần trỗi dậy, đổ ập xuống đầu Trần Bát Hoang.
Trần Bát Hoang không nhúc nhích.
Thậm chí anh cũng không trốn.
Đối mặt với thế công hung hãn và điên cuồng như thế, anh hờ hững mấp máy môi.
Đúng, chỉ là mấp máy môi mà thôi!
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó, ngũ trảo của Kỳ Huyết Ma đang hung hãn lao đến bỗng dừng lại ngay trên đỉnh đầu Trần Bát Hoang một cách quái đản, mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Cứ như gặp phải trở ngại thật lớn khiến nó đột ngột dừng lại, không hề chạm vào Trần Đức dù chỉ là một sợi tóc.
Một chiêu tàn nhẫn và cuồng bạo mang theo sát khí vô biên vô tận bỗng thu lại chỉ trong một khoảnh khắc, thậm chí không còn lại chút gì.
Cùng với đó, cái tay kia cũng thu trở về.
Kỳ Huyết Ma nhìn chằm chằm vào Trần Đức cứ như nhìn thấy chí bảo, ánh mắt lão lóe lên tia tham lam, mãi một lúc lâu sau mới gằn giọng nói ra ba chữ: “Mày chắc chứ?”
Trần Đức thờ ơ đáp: “Muốn biết à? Chỉ cần ông giết Kỳ Thương Long, tôi sẽ nói với ông…”
“…”, Kỳ Huyết Ma trầm mặc vài giây, sau đó, chỉ trong một khoảnh khắc, đôi mắt già nua đến không thể già nua hơn phát ra sát ý mãnh liệt, mà sát ý đó hướng thẳng về phía Kỳ Thương Long.
Luồng sát ý này gần như cô đọng thành thực thể, chỉ trong một nhịp thở, thân hình Kỳ Huyết Ma đã xuất hiện trước mặt Kỳ Thương Long: “Con à, con đã sống sáu bảy mươi năm rồi, ta nghĩ… Con sống đủ rồi”.