Gần ba mươi võ giả của nhà họ Kỳ đã mai phục từ trước lập tức nhảy ra, bao vây Trần Đức.
Thực lực của mỗi người đều cực kỳ khủng bố, tựa như một đàn sói hoang, vừa xuất hiện đã xông về phía Trần Bát Hoang.
Đao quang kiếm ảnh, từng tia sáng lạnh thoắt ẩn thoắt hiện.
Luồng hơi thở lạnh lẽo và tanh tưởi ập đến.
Kỳ Hồng vòng tay ôm chặt lấy cổ Trần Đức, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ hoảng sợ.
Thế nhưng…
Trần Đức vẫn thản nhiên đi về phía trước.
Càng quái dị hơn chính là tất cả những võ giả đến gần anh đều bị đánh bay ra ngoài chưa đến một giây, và mỗi một người đều bị trọng thương, đến nỗi ngay cả góc áo của anh cũng không chạm được.
Chỉ vài bước, Trần Đức đã đi đến sảnh lớn.
Trong ngực anh, mặt Kỳ Hồng đỏ ửng, trái tim đập bang bang trong lồng ngực.
Đẹp trai thật!
Quá xuất sắc!
Thật sự là quá đẹp, đẹp một cách xuất sắc!
Có người con gái nào mà không thích kẻ mạnh? Không thích những cao thủ vừa điển trai lại vừa bá đạo cơ chứ?
Tim Kỳ Hồng đập thình thịch, sống hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy rung động. Vòng tay và lồng ngực Trần Đức mang đến cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có, hơn nữa còn khiến cô ta cảm thấy rất an toàn.
“Xuống được rồi!”
Trần Đức lên tiếng, giọng nói từ tính của anh đánh thức mọi giác quan của Kỳ Hồng, má cô ta xuất hiện một vệt đỏ kéo dài đến mang tai. Kỳ Hồng lưu luyến rời khỏi ngực anh, đứng thẳng dậy.
Cô ta sóng vai đứng cạnh anh, dáng người cao gầy, chiều cao gần bằng anh. Kỳ Hồng được kế thừa tất cả những gen hoàn mỹ của bố mẹ, chẳng những xinh đẹp mà vóc dáng còn rất mê người, tựa như một bức tranh mỹ lệ.
Thế nhưng, lúc này lại chẳng ai bận tâm đến bức tranh kia, bởi vì ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Trần Bát Hoang.
Từ trên xuống dưới nhà họ Kỳ đều bị dọa sợ, bọn họ đứng ngây ra như phỗng, trong lòng là phong ba bão táp, sóng dậy ngập trời. Cả đám há hốc mồm nhìn về phía Trần Đức, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, đủ loại cảm xúc trào dâng trong lòng. Bọn họ không dám tin vào mắt mình, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hô hấp rối loạn.
“Ông ta là…”, bỗng nhiên, Kỳ Hồng nhìn thấy Kỳ Huyết Ma đứng trong sảnh. Đó là một ông lão già nua, tóc bạc trắng. Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi: “Anh Trần, ông ấy, ông ấy… là Kỳ Minh!”
“Ừm, tôi đã biết!”
Trần Đức không quá bất ngờ, anh biết, nếu Kỳ Thương Long dám can đảm không đưa Kỳ Hàn đến thành phố Tần thì đương nhiên, ông ta phải có chỗ dựa, hơn nữa, đó là còn một chỗ dựa rất đáng để tin cậy.
“Oắt con, mày đúng là ngông cuồng, lại dám một mình đến nhà họ Kỳ”, Kỳ Thương Long gầm lên, sắc mặt ông ta đỏ bừng.
Nhục!
Đúng là nhục!
Một tên võ giả từ thế tục lại dám ngang nhiên xông vào nhà họ Kỳ, đây chính là nỗi nhục lớn nhất của gia tộc bọn họ.
“Lão già kia, tôi đã cho ông một cơ hội, chỉ cần ông ngoan ngoãn đưa Kỳ Hàn còn nguyên vẹn đến chỗ tôi là được. Nhưng nếu ông đã không biết quý trọng, vậy thì tôi đành phải đích thân đến!”
“Có điều, ông đưa đến và tôi tự đến sẽ có kết cục rất khác biệt”.
Trần Bát Hoang dẫn theo Kỳ Hồng bước từng bước vào sảnh.
Tuy rằng xung quanh anh hiện có 10 tên võ giả cảnh giới Thông Mạch, nhưng giờ phút này, trong tình huống không nhận được bất kỳ mệnh lệnh gì, bọn họ cũng không dám tự tiện ngăn cản.
Phải biết, ngay cả Kỳ Sơn cũng chết trong tay người này.
Nếu dám tự tiện ra tay, chắc chắn chỉ có một con đường chết!
Trần Bát Hoang nghênh ngang đi đến trước người Kỳ Hàn, đỡ hắn dậy, hoàn toàn không để tâm đến Kỳ Huyết Ma.
“Cậu Trần, bố mẹ tôi…”, Kỳ Hàn nhìn về phía Lâm Lam và Kỳ Ngọc Thư ở cách đó không xa. Lâm Lam đang che chở cho chồng mình, cả người bà ta không ngừng run lên vì khóc.
Liếc nhìn hai người Kỳ Ngọc Thư và Lâm Lam, Trần Đức nói: “Yên tâm đi, bọn họ không sao đâu”.
“Cậu Trần, cậu không nên đến đây!”, Kỳ Hàn nhỏ giọng nói. Hắn biết rất rõ thực lực của Kỳ Huyết Ma, vì thế hắn không nghĩ Trần Bát Hoang có thể là đối thủ của lão.
“Láo xược!”, nhìn thấy thái độ nghênh ngang của Trần Bát Hoang, Kỳ Thương Long không cách nào kiềm chế lửa giận trong lòng, đến nỗi cả người ông ta run lên vì tức. Ông ta không hiểu vì sao Kỳ Huyết Ma vẫn luôn bất động, vì thế bèn lên tiếng cầu xin: “Bố à, hãy mau ra tay giết hắn”.
Ánh mắt u tối của Kỳ Huyết Ma tham lam nhìn Trần Đức một lượt từ trên xuống dưới: “Không tệ, không tệ, thật sự không tệ, còn trẻ như vậy mà đã đến cảnh giới Thông Mạch. Có được thực lực bực này, đương nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo, ngông cuồng”.
Kỳ Huyết Ma vốn là một lão hồ ly, ông ta chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra tiềm lực của Trần Đức. Tên nhóc này quá mạnh, trong khi cùng lắm hắn chỉ mới có hơn hai mươi mà thôi. Hắn có thể dùng thực lực Thông Mạch kỳ để giết chết một võ giả Long Tượng kỳ như Kỳ Sơn, từ đó có thể thấy được, người này mới chính là thiên tài tu võ chân chính.
Kỳ Hàn làm tùy tùng của hắn quả thực không xem là mất thể diện.
“Đứng trước mặt Kỳ Minh này mà cậu vẫn tỏ thái độ kiêu căng, ngạo mạn như thế à? Có lẽ, cậu là người đầu tiên dám làm vậy, tuy nhiên… niệm tình cậu là một thiên tài siêu cấp, Trần Bát Hoang, lão phu bằng lòng thu cậu làm đệ tử, ra sức vì nhà họ Kỳ. Chỉ cần cậu bằng lòng, chẳng những không cần phải chết mà còn được hưởng thụ địa vị vô cùng cao, hơn nữa, chuyện của Kỳ Sơn xem như xóa bỏ…”
“Còn nữa, về phía nhà họ Thành, tôi sẽ chấp nhận bỏ ra một cái giá lớn để giải quyết thay cậu, thấy sao hả?”
Cái gì?
Người của nhà họ Kỳ, kể cả Kỳ Thương Long, đều giật mình kinh ngạc.
Qua nhiều năm như vậy, Kỳ Huyết Ma chỉ thu một đệ tử duy nhất, đó chính là Kỳ Sơn.
Lại nói, Kỳ Sơn vừa là chắt trai, vừa là đệ tử thân truyền của lão, vì thế, tình cảm mà lão dành cho hắn vô cùng sâu đậm.
Vậy mà, lúc này đây, Kỳ Minh lại chấp nhận từ bỏ việc báo thù cho Kỳ Sơn chỉ vì Trần Bát Hoang.
“Ôi trời ơi, sao tên nhóc này lại may mắn như thế?”
“Đúng vậy, hắn đúng là… vận cứt chó mà! Có thể được ông nội coi trọng, đó chính là phúc phận tám đời”
“Ai ngờ kết cục lại như vậy chứ?”
“…”
Ngay lập tức, xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Kỳ Thương Long cũng rất bất ngờ, ông ta không nghĩ bố mình lại đưa ra quyết định như vậy. Ông ta siết chặt nắm đấm, phát ra âm thanh răng rắc, có cảm giác gần như nghẹt thở, trái tim điên cuồng đập trong lồng ngực, huyết áp cũng tăng cao.
Nếu Trần Bát Hoang đồng ý thì thù của Kỳ Sơn sẽ không cách nào báo được.
Đó là cháu trai của ông ta!
Đứa cháu mà ông ta yêu thương nhất!
Nếu như Trần Bát Hoang đồng ý, có Kỳ Huyết Ma tọa trấn, thử hỏi ông ta phải làm thế nào để báo thù cho cháu mình.
Kỳ Sơn đã chết trước mắt ông ta, ông ta hận không thể băm vằm Trần Bát Hoang thành thịt vụn, sau đó ném cho chó ăn, dùng việc này để tế bái cho cháu mình.
Kỳ Thương Long cực kỳ căng thẳng, ông ta thầm hi vọng, mong rằng Trần Bát Hoang không đáp ứng điều kiện này, nhất định không được đáp ứng.
“Cậu Trần, hay là… đồng ý với ông ta…”, Kỳ Hàn cắn chặt răng, thấp giọng nói.
Từ lúc theo làm tùy tùng cho Trần Bát Hoang đến nay, hắn đặt niềm tin cực lớn vào người thanh niên này. Nhưng dù anh có mạnh mẽ, tài giỏi và yêu nghiệt đến đâu thì chỉ dựa vào thực lực Thông Mạch kỳ, sao có thể đấu lại Kỳ Huyết Ma – một kẻ mạnh gấp mười lần so với Kỳ Sơn?