Bát Gia Tái Thế

Chương 313: Chương 313: Đòi người




Trong trang viên biệt thự Tử Cấm ở thành phố Tần.

Kỳ Hồng giải thích một lượt tình hình chung của nhà họ Kỳ, sau đó bổ sung thêm: "Có điều, trước đây người mạnh nhất trong nhà họ Kỳ không phải Kỳ Sơn, mà là bố của ông nội, Kỳ Minh”.

Khi nhắc đến hai chữ Kỳ Minh, sắc mặt Kỳ Hồng hơi thay đổi: "Tôi rất ít khi nhìn thấy ông ta, nhưng trong ấn tượng của tôi, ông ta không bao giờ ăn cơm, cũng không uống nước, mà chỉ uống máu người, bởi vậy nên giới tu võ gọi ông ta là Kỳ Huyết Ma”.

"Tuy nhiên, ông ta đã chết cách đây năm năm”.

Sau khi Kỳ Hồng nói xong, vừa đúng lúc đã uống hết một bình rượu, Trần Đức nhìn đồng hồ nói: "Xem ra nhà họ Kỳ không định đưa anh trai cô đến đây, bắt tôi phải đích thân qua đó đòi người rồi”.

Thành phố Ninh An, tỉnh Thuợng Võ.

Trong nhà họ Kỳ, tất cả mọi người đều im lặng không nói, hầu như toàn bộ các thành viên cốt cán đều có mặt.

Bên trong tòa nhà có kiến trúc cổ xưa, ai nấy cũng đều vô cùng kinh hãi nhìn về phía trên đại sảnh, Kỳ Minh đang ngồi ngay ngắn ở đó, tóc trắng lưa thưa, trông già đi rất nhiều.

Năm năm trước, Kỳ Thương Long thông báo rằng Kỳ Minh đã chết. Nhưng hôm nay, lão lại một lần nữa ngồi vào chiếc ghế cao nhất trong đại sảnh, phía sau, Kỳ Thương Long đứng thẳng người.

Giống như hoàng thượng lên triều, hai bên đại sảnh là những người thuộc nhà họ Kỳ với thân phận khác nhau, từ già đến trẻ có khoảng ba bốn trăm người, trong số này có gần hai phần ba là võ giả!

Tại trung tâm đại sảnh, Kỳ Hàn quỳ trên mặt đất, sau khi bị tra tấn vô số kiểu, hắn gần như mất hết sức lực.

Kỳ Huyết Ma liếc nhìn đám người phía dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Kỳ Hàn, lạnh lùng nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Kỳ Hàn, thể diện của nhà họ Kỳ đã vì hắn mà mất sạch, Kỳ Sơn vì hắn mà chết!"

"Bố mẹ hắn là ai, đứng ra đây!"

Kỳ Ngọc Thư rùng mình, cùng vợ là Lâm Lam cúi đầu run rẩy bước ra ngoài.

Trong nhà họ Kỳ, không ai là không sợ Kỳ Huyết Ma.

Bởi vì, lão là một kẻ thực sự ăn thịt người và uống máu người!

Cùng là con người, cho dù là những võ giả có võ công cao cường, xem một số người người như con sâu cái kiến, có thể giết chết dễ dàng, nhưng chưa từng có ai ăn thịt uống máu người.

Người bình thường hoàn toàn không làm được chuyện này!

"Nuôi con không dạy dỗ là lỗi của cha mẹ, hai người thật đáng tội chết!"

Đột nhiên, Kỳ Huyết Ma biến mất khỏi ghế, động tác kỳ quái đi đến trước mặt Kỳ Ngọc Thư, năm ngón tay túm chặt vai ông ta rồi nhấc lên, nắm chặt tay kia thành nắm đấm giáng thẳng vào người Kỳ Ngọc Thư.

"Bụp!"

Kỳ Ngọc Thư giống như một bao cát, thân hình lắc lư, chịu đựng một cú đấm cực kỳ cuồng bạo, ông ta lập tức nôn ra máu.

Có thể thấy rõ năm ngón tay của Kỳ Huyết Ma hằn vào da thịt trên vai của Kỳ Ngọc Thư, năm lỗ máu rất kinh người, cho nên dù phải chịu một cú đấm cực kỳ nặng nề, Kỳ Ngọc Thư vẫn không bay ra ngoài.

Vẫn may, Kỳ Ngọc Thư là võ giả cấp Thông Mạch sơ kỳ, nếu ông ta là người bình thường thì e là cú đấm lúc nãy của Kỳ Huyết Ma có thể sẽ trực tiếp giết chết ông ta.

"Bụp!"

Không hề báo trước, lại là một cú đấm khác, lúc nắm đấm giáng xuống, Kỳ Ngọc Thư kinh hãi trợn tròn mắt, không ai biết ông ta đã phải chịu đau đớn đến mức nào, cứ như vậy ngất lịm ngay tại chỗ.

"Phế vật”.

Ném Kỳ Ngọc Thư xuống đất, Kỳ Huyết Ma trầm mặc nói: "Mày có thể chết rồi!"

Nhấc chân lên, Kỳ Huyết Ma không chút do dự đi tới trước mặt tất cả người nhà họ Kỳ, giơ chân lên, giẫm lên đầu Kỳ Ngọc Thư!

"Bố!"

Kỳ Hàn run rẩy hét lên, hắn muốn bò qua đó, nhưng hai người bên cạnh đã giữ chặt hắn.

Lâm Lam kinh hồn bạt vía, điều kiện thuận lợi, giây phút đó bà ta nhanh chóng ôm chặt người Kỳ Ngọc Thư, che chắn đầu của ông ta.

"Răng rắc!"

Cùng lúc đó, xương sống của Lâm Lam nứt ra, vỡ nát thành nhiều mảnh.

Mồ hôi lạnh trên trán bà ta như hạt đậu, từng giọt từng giọt rơi xuống cùng với máu trong miệng, nhưng Lâm Lam vẫn cố chấp nằm im, dùng thân thể yếu ớt của mình che chắn, không hề nhúc nhích.

"Nếu đã như vậy, hai người chết cùng nhau đi”.

Kỳ Huyết Ma không hề có một chút gì gọi là thương xót hay do dự.

Nhà họ Kỳ đông con đông cháu, chết vài người không đáng gì cả.

Huống hồ, người chết còn là phế vật.

Phế vật đối với nhà họ Kỳ mà nói, không có chút tác dụng gì.

Kỳ Huyết Ma lại giơ chân lên, lần này linh lực trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, không ngừng tích tụ sức mạnh, nhắm chuẩn hai người bên dưới điên cuồng lao xuống.

Có một số người trong nhà họ Kỳ không dám nhìn, khuôn mặt kia quá tàn nhẫn.

Ngay cả khi bọn họ chỉ là người xem cũng đã cảm thấy sợ hãi cùng cực, đa số sắc mặt ai nấy cũng kinh hãi, trắng bệch.

"Nhìn thấy chưa, đây chính là kết cục khi hủy hoại thể diện của nhà họ Kỳ”.

"Sau này nhất định không được tùy tiện đi theo người khác”.

"Càng không nên đắc tội người không đắc tội nổi”.

“...”

Trong đám người của nhà họ Kỳ, không ít người cảm thấy da đầu tê rần, có người đang thì thào giáo dục con cái đứng bên cạnh.

"Đừng!"

Kỳ Hàn rống lên.

Đôi mắt hắn tràn đầy sát khí và hận thù!

Nếu lúc này có thể chiến đấu, hắn nhất định sẽ chiến đấu với Kỳ Huyết Ma bằng mọi giá!

Cho dù chết, cũng phải bảo vệ bố mẹ!

Nhưng, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể giương mắt nhìn bàn chân kia đang chuẩn bị giẫm xuống.

Kỳ Huyết Ma cố ý muốn dọa đám người trong nhà họ Kỳ sợ hãi, cho nên động tác của lão cực kỳ chậm, chuyện có thể hoàn thành trong một giây nhưng lão lại mất hơn mười giây!

Bàn chân đó, gần như sắp chạm xuống.

Trong giây phút nguy cấp!

Đột nhiên.

"Rầm!"

Phía trên trang viên nhà họ Kỳ vang lên từng loạt tiếng động cực lớn.

Sau đó, một chiếc trực thăng bay qua nhà họ Kỳ, một bóng người giống như một quả đạn pháo từ trên cao rơi xuống.

Đáp xuống trang viên với một tiếng rầm.

Dưới chân, một mảng đá cẩm thạch nứt ra, vỡ vụn, khói bụi bay đầy trời.

Gần như cùng lúc, một cây phi đao sáng lóa lao ra khỏi làn khói, bay vào đại sảnh của nhà họ Kỳ, nhắm thẳng vào chân của Kỳ Huyết Ma.

"Hừ, tên khốn phương nào!"

Bàn chân đó của Kỳ Huyết Ma đổi hướng quay sang đá thẳng vào mũi đao.

"Keng!"

Đột nhiên phi đao bị đá bay, găm vào thanh xà trên mái nhà. Lưỡi đao rung lên, thanh xà làm bằng gỗ cổ thụ tách ra một khoảng trống có thể nhìn thấy rõ dọc theo lưỡi đao.

Ở giữa, một bóng người cao lớn, ăn mặc giản dị xuất hiện trong khoảng trời đầy bụi.

Không có cảm xúc nào trên khuôn mặt anh, bình tĩnh như nước, trong tay anh ôm một người phụ nữ.

Đó là Kỳ Hồng.

Dù sao thì Kỳ Hồng cũng không thể nhảy xuống từ độ cao hơn mười mét.

"Trần Bát Hoang!"

Trong đại sảnh, Kỳ Thương Long vừa thấy đã nhận ra ngay!

Ông ta vô cùng tức giận quát: "Bố, là hắn, chính hắn đã giết Kỳ Sơn!"

"Người đâu, giết chết hắn!"

"Xoẹt!"

"Xoẹt!"

"Xoẹt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.