Mí mắt Quan Lan giật giật, lòng thầm trầm trọng. Ông ta định giúp Cổ Tinh Hoa đỡ một quyền này, nhưng giờ lại không có lòng tin đó nữa!
Thế nhưng, dù cho Quan Lan nghĩ thế nào, có hối hận hay không thì một quyền của Trần Đức cũng đã đập tới, không ngừng phóng to lên trong con ngươi ông ta.
Quan Lan đành phải giơ hai tay lên làm động tác đón đỡ chắn trước người, xung quanh cơ thể ngưng tụ ra một lớp màng phòng ngự.
"Ầm!"
Gần như cùng lúc đó, nắm tay của Trần Đức cũng đấm thẳng tới.
Và không có gì ngoại lệ, lớp phòng ngự kia cũng nát bấy. Một quyền của anh tiếp tục đấm thẳng vào hai tay Quan Lan.
"Ầm!"
Sau đó, đôi bàn tay của Quan Lan lập tức gãy, bị thương nặng!
Chưa chờ ông ta phản ứng lại, Trần Đức đã giơ tay nắm lấy bả vai Quan Lan, dùng sức quăng một cái như ném một tảng đá đi ra ngoài.
Kế tiếp, anh lại ra thêm một quyền nữa. Mà lần này, là đấm về phía Cổ Tinh Hoa.
Chỉ trong 0,1 giây ấy, nắm đấm của Trần Đức đã đập lên người Cổ Tinh Hoa.
Cổ Tinh Hoa muốn khóc, nhưng nước mắt chưa kịp rơi đã trực tiếp biến mất! Hóa thành một đống sương máu nổ tung trên không, đỏ thẫm một mảnh, mùi máu tươi lan khắp xung quanh, hóa thành cát bụi! Giống như chưa từng tồn tại trên đời!
Trái lại, Trần Đức vẫn lững thững, bình tĩnh, thong dong, khóe miệng cong cong.
Đánh Quan Lan bị thương nặng, thoáng cái giết chết Cổ Tinh Hoa với anh giống như là đang làm một chuyện hết sức nhỏ bé không đáng kể, còn nhẹ nhàng, đơn giản hơn cả uống nước.
Mạnh đến vô địch!
Đệ tử nội viện, giáo viên rồi cả Công Tôn Hằng đều bị Trần Đức làm cho chấn động.
Bọn họ đã sớm đoán được Cổ Tinh Hoa sẽ chết, nhưng trước khi chết thì Quan Lan đã ra tay!
Đó là Thái thượng trưởng lão nội viện đấy!
Là một vị bán bộ Kim Đan kỳ đó!
Nhưng vẫn không thể ngăn cản Trần Đức.
Điều đó có ý nghĩa như thế nào?
Sự rung động của mọi người giống như nhìn thấy một đứa trẻ 3 tuổi dùng một quyền đánh chết một con hổ nặng cả ngàn kg!
Hàng ngàn người miệng đắng lưỡi khô, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Quan Lan khó khăn lắm mới rơi xuống đất dừng lại được, lòng chợt cảm thấy hết sức nặng nề, trăm mối cảm xúc.
Hôm nay, ông ta coi như đã mất hết mặt mũi!
Đã không cứu được người, trái lại còn bị thương nặng!
E rằng ông ta là thái thượng trưởng lão thảm nhất trong lịch sử học viện Vô Song!
Quan Lan xấu hổ, buồn bực muốn chết! Nhưng lại không thể làm gì được.
Tuy thân phận, địa vị, thâm niên của ông ta rất cao. Song phải công nhận rằng... ông ta không phải đối thủ của Trần Bát Hoang!
"Viện trưởng, chuyện tôi muốn làm đã làm xong. Giờ... tôi muốn dẫn theo anh em và người phụ nữ của mình ghi tên với ông để gia nhập học viện".
Sau đó, Trần Đức quay đầu nhìn về phía Công Tôn Hằng nói: "Không biết lời ông nói trước đó của mình bảo bạn bè tôi có thể tham gia vào học viện có còn tính không?"
Công Tôn Hằng vẫn còn đang chìm trong rung động, hoảng sợ. Trần Đức đột nhiên nói muốn tham gia vào học viện khiến ông ta bỗng chốc không biết trả lời như thế nào.
Lúc trước, ông ta đồng ý để đám Kỳ Hàn tiến vào nội viện là có điều kiện, muốn dùng cái này để đổi lấy mạng sống của Cổ Tinh Hoa và đạo tâm của các đệ tử ngoại viện.
Nhưng, Trần Đức lại hoàn toàn không nghe ông ta nói!
Anh chẳng những không dừng tay, mà còn đánh một vị Thái thượng trưởng lão bị thương nặng!
Nếu ông ta đồng ý thì còn để Quan Lan ở chỗ nào nữa?
"Viện trưởng".
Trần Đức nhíu mày, cho rằng Công Tôn Hằng không nghe thấy bèn lớn tiếng nói lại: "Tôi, dẫn theo bạn mình ghi tên với ông, chuẩn bị tiến vào nội viện. Ông... có đồng ý không?"
Lần này, không những Công Tôn Hằng nghe thấy được, mà Quan Lan và các đệ tử nội viện cùng giáo viên cũng nghe được rành mạch!
Ánh mắt Công Tôn Hằng khẽ lập lòe, liếc nhìn Quan Lan, rõ ràng là đang đợi ông ta quyết định.
Có giữ lại Trần Đức và đám anh em cùng phụ nữ của anh hay không là một vấn đề hết sức khó khăn.
Thế nên, ông ta trực tiếp đá vấn đề này cho Quan Lan:
"Thái thượng trưởng lão, tôi không có ý kiến gì với đề nghị của Trần Bát Hoang, mời ông đưa ra quyết định cuối cùng!"
Quan Lan đầu tóc bạc phơ, mặt mày tái nhợt đầy nếp nhăn trông hết sức khó coi, khóe miệng còn dính một vết máu, lòng thầm hoảng sợ, phập phồng không yên.
Nếu là người khác dám giết đệ tử của mình trước mặt ông ta thì Quan Lan đã sớm nổi điên và ra tay!
Thế nhưng, Trần Đức - một thanh niên hai mươi mấy tuổi đến từ thế tục lại có thực lực vượt xa một ông lão hơn 80 tuổi như ông ta. Với độ tuổi ấy lại có tư chất cỡ đó... Nói thật, đừng nói là đánh Quan Lan bị thương nặng, dù có giết ông ta thì cũng sẽ không bị phạt!
Môn chủ và các trưởng lão trong Vô Song Môn tuyệt đối sẽ không vì ông ta bị thương mà xử lý Trần Bát Hoang.
Trái lại... nếu vì ông ta mà khiến Trần Bát Hoang bỏ đi, không ở lại học viện Vô Song. Một khi bị bên trên biết được chắc chắn sẽ tức giận!
Thậm chí là sẽ trực tiếp xóa sổ ông ta!
Côn Luân Hư chính là như thế, anh mạnh thì anh có quyền lên tiếng.
Còn cậu mà yếu thì câm miệng đi.
"Tôi... đồng ý!", dù Quan Lan không muốn chút nào, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Ông ta có thể từ chối chắc?
"Vả lại... tôi muốn ông, nhận họ làm đệ tử chính thức".
Trần Đức lại đưa ra yêu cầu.
Với anh, có vào học viện hay trở thành đệ tử của ai hay không cũng chẳng quan trọng. Nhưng, với đám Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Hà Đồn, Đàm Thu thì lại khác. Điều này quyết định tương lai và tiền đồ của họ sau này!
Quan Lan giật mình, máu huyết dâng lên, suýt nữa thì hộc máu!
Giết đệ tử của tôi, giờ còn bảo tôi nhận người khác làm đệ tử?
Quan Lan dằn sự buồn bực trong lòng xuống, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nếu đã nhượng bộ thì nhường nhịn thêm chút nữa có làm sao?
Huống chi, với tư chất biến thái của Trần Bát Hoang, tạo một mối quan hệ tốt cũng không phải là chuyện xấu:
"Được, sau này họ chính là đệ tử chính thức của Quan Lan tôi!"
Trần Đức không chỉ biết tìm kiếm lợi ích cho anh em và phụ nữ của mình, mà anh còn sẽ đền đáp lại người có ơn giúp mình!