Chí bảo như thế bị phá hủy, nói không ngoa chứ thực lực của Vô Song Môn ít nhất phải lùi lại mười năm, hoặc lâu hơn...
"A!"
Trong tháp Tụ Linh bỗng phát ra một tiếng hét giận dữ, chỉ thấy giữa vô số mảnh vỡ có một bóng người bay ra.
Đó là một người tràn ngập máu tươi, cơ thể trải rộng vô số miệng vết thương đáng sợ hết chỗ này đến chỗ khác!
Đó chắc chắn là do tháp Tụ Linh nổ tung gây ra.
Người ấy chính là Cổ Tinh Hoa, hắn đã hoàn toàn thay đổi thành một dáng vẻ khác!
"A!"
Cổ Tinh Hoa kêu lên thảm thiết, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, nghi ngờ, khó tin...
Tại sao tháp Tụ Linh lại bỗng dưng sụp?
Chuyện gì xảy ra thế này?
Là tháp Tụ Linh xảy ra vấn đề gì ư?
Trong đầu hắn tràn ngập vô vàn câu hỏi, nghi vấn...
Lẽ nào có thế lực nào đó tấn công học viện Vô Song ư?
Cùng với tiếng nổ mạnh, tháp Tụ Linh dần dần sụp xuống.
Cổ Tinh Hoa vừa hay ngừng lại trước mặt Công Tôn Hằng.
"Viện trưởng?", Cổ Tinh Hoa đầy mặt chấn động hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao ông lại ở đây?"
"Tôi..."
Khóe miệng Công Tôn Hằng khẽ nhếch, thoáng chốc không biết nên nói cái gì mới tốt.
Mọi thứ có vẻ là do Cổ Tinh Hoa tự tìm?
"Sao lại thế này?"
Không đợi Công Tôn Hằng trả lời, Cổ Tinh Hoa không ngờ lại nhìn thấy gần đó còn có một người đàn ông xa lạ và mấy trăm mét ngoài kia là những đệ tử nội viện cùng giáo viên hoặc ngồi hoặc đứng.
Hắn càng không hiểu ra sao.
Tại sao nơi này lại có nhiều người như vậy?
Mà ngay cả... Diệp Mặc Trần cũng đến?
"Cổ Tinh Hoa...", Công Tôn Hằng cũng không biết nên làm sao, trực tiếp chỉ vào Trần Đức nói: "Cậu ta tìm cậu".
"Hả?"
Cổ Tinh Hoa quay sang nhìn Trần Đức theo bản năng, sau đó, hắn chợt cảm giác được một luồng sát khí cực kỳ nồng đậm, không chút kiêng dè nhằm thẳng vào mình.
Hắn nhíu mày, liếc Trần Đức một cái rồi không thèm để ý đến anh nữa.
Cổ Tinh Hoa chưa bao giờ gặp người này, cũng không quen anh. Khỏi cần nghĩ cũng biết Trần Đức chính là tân sinh lần này hay một tên nào đó trong đám rác rưởi không đáng giá nhắc tới.
Rác rưởi mà cũng đòi giết hắn?
Ha... đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
So với việc có người muốn giết mình, hắn càng muốn biết rốt cuộc tháp Tụ Linh bị làm sao vậy, tại sao lại bỗng dưng nổ, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra.
"Viện trưởng, mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn giết tôi, cái loại chó mèo đó cứ bỏ qua đi đã. Giờ tôi chỉ muốn biết tháp Tụ Linh bị làm sao thôi", Cổ Tinh Hoa hối.
Là một đệ tử nội viện, hắn biết rất rõ tháp Tụ Linh cứng rắn cỡ nào, theo lý thuyết thì tuyệt đối không thể nổ được!
Thế nhưng, giờ tháp Tụ Linh cao hơn 100m lại nổ tung giống như pháo hoa, không ngừng phát ra tiếng ầm ầm.
Từng miếng kim loại bắn ra xung quanh như tận thế đến!
Cảnh tượng ấy quả thật khiến lòng người hoảng sợ!
"Tháp Tụ Linh bị một quyền của cậu ta đập bể, mục đích là để tìm cậu", Công Tôn Hằng lại nhìn về phía Trần Đức bằng một ánh mắt hết sức phức tạp.
"Viện trưởng, ông đừng có nói đùa, tôi không rảnh nghe chuyện cười đâu", Cổ Tinh Hoa hơi bực, lúc này rồi còn nói đùa gì chứ?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Công Tôn Hằng thở dài: "Cổ Tinh Hoa, tôi biết cậu có chút không thể chấp nhận nổi. Nhưng... sự thật chính là như vậy!"
Ông ta nói xong bèn im lặng, mặt mày đầy vẻ nghiêm túc.
Cổ Tinh Hoa sửng sốt, phút chốc hơi luống cuống!
Bởi vì Công Tôn Hằng không giống như là đang nói giỡn, cũng không cần thiết lặp lại nhiều lần nói đùa với mình.
Bỗng dưng, một linh cảm xấu chợt nổi lên trong hắn.
Cổ Tinh Hoa nhìn về phía Diệp Mặc Trần.
Diệp Mặc Trần vẫn đứng im, vẻ mặt u ám.
Hắn lại nhìn đám đệ tự nội viện ở đằng xa, bỗng phát hiện ngày thường họ đều rất kính nể, sợ hãi mình, nhưng giờ lại nhìn mình bằng ánh mắt hết sức đáng thương! Mà ngay cả đám người thuộc Tinh Minh của hắn cũng không ngoại lệ!
Cổ Tinh Hoa lập tức biết điều Công Tôn Hằng nói... là thật!
Hắn khó có thể tin, máy móc, cứng ngắc xoay người lại nhìn về phía Trần Đức hỏi: "Anh... anh... anh là ai? Tìm tôi... làm gì?"
Cổ Tinh Hoa có chút sợ, giọng điệu gập gềnh cực kỳ mất tự nhiên.
"Tao tên là Trần Bát Hoang, nghe nói mày muốn giết anh em và cướp người phụ nữ của tao đúng không?" Khóe miệng Trần Đức khẽ nhếch nở một nụ cười lạnh như băng.
Mí mắt Cổ Tinh Hoa giần giật, vô thức lùi lại mấy bước.
Hắn bị dọa, thật sự bị dọa!
Cổ Tinh Hoa biết rất rõ, nếu Trần Bát Hoang có thể đánh nát tháp Tụ Linh, vậy mình tuyệt đối không phải đối thủ của anh!
"Anh... muốn thế nào?", Cổ Tinh Hoa đề phòng, nhíu mày hỏi.
"Tao muốn mày chết".
Trần Đức lạnh lùng như một vị Atula, vừa thấy Cổ Tinh Hoa thì anh hoàn toàn không muốn nói nhiều, trực tiếp giơ lên một quyền, đấm thẳng về phía hắn.
"Ù ù ù!"
Một quyền bá đạo đến cực điểm như muốn phá hủy tất cả mọi thứ đấm thẳng vào Linh Hải trung kỳ là Cổ Tinh Hoa!
Đầu óc Cổ Tinh Hoa trống rỗng, khí thế của Trần Đức quá khủng bố, trực tiếp khóa chặt hắn. Anh như một vị thần đứng trước mặt hắn, cơ thể Cổ Tinh Hoa cứng ngắc, hoàn toàn không thể nhúc nhích được gì!
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, khi nắm đấm của Trần Đức sắp hạ xuống thì bỗng có một tiếng hét truyền đến.
Giây tiếp theo, một ông lão già cả chợt xuất hiện trong khoảng không gian này.
Người đó là Quan Lan!
Khí thế của ông ta cực kỳ kinh người, như là xé rách không gian bước một cái đã xuất hiện giữa Trần Đức và Cổ Tinh Hoa!
"Thầy ơi, cứu con!"
Cổ Tinh Hoa nhìn thấy Quan Lan, kích động bật khóc, đối mặt với cái chết thì còn kiêu ngạo, ngông cuồng gì nữa? Chỉ còn lại sự hoảng sợ hai chân như nhũn ra.
Quan Lan xuất hiện khiến hắn như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Trái tim đang căng thẳng chợt thả lỏng lại rất nhiều!
Có Quan Lan ở đây, ai có thể giết hắn?
"Cút!"
Trần Đức hoàn toàn làm lơ Quan Lan, cũng không có ngừng tay, mặc kệ người đến là ai, có thân phận cao bao nhiêu hay mạnh thế nào thì cũng chẳng thể ngăn cản anh!
Một quyền đấm thẳng về phía trước!
Nơi nó đi qua, không gian gợi lên từng tầng sóng gợn, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
Sau đó, Quan Lan bỗng thấy... không gian chợt nứt ra!
Giống như một tấm gương bị vỡ, xuất hiện từng vết nứt!
Trong những vết nứt ấy là vô số khí tức hỗn loạn, đen ngòm một mảnh!