"Cũng đề cao mình quá rồi đó".
"Ha ha, cái này gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp, cho rằng giết chết Hồ Ngạo là mạnh, lại không biết thực lực của hắn ta chỉ là rác rưởi trong nội viện!"
"Người này thật ngông cuồng, cuồng đến ngu ngốc".
"..."
Không có ai tin Trần Đức có thể đánh nát tháp Tụ Linh kể cả Công Tôn Hằng, ông ta cười tủm tỉm nói: "Cậu Trần, cậu cứ thoải mái ra tay đi, bọn họ đều là đệ tử nội viện, mạnh hơn ngoại viện rất nhiều, dư chấn bình thường sẽ không làm gì được họ đâu".
"Được rồi".
Trần Đức nhướn mày, lấy một bình rượu ra, ừng ực uống mấy hớp, sau đó cất đi.
Anh đi vài bước xung quanh tầng thứ nhất của tháp Tụ Linh, rồi bước đến một nơi có cấu tạo dày và cứng nhất mới dừng lại.
Cùng lúc đó, linh khí trong cơ thể cũng nhộn nhạo, tràn ra như một con gió lốc, điên cuồng quét qua mỗi sợi kinh mạch trong người anh. Cuối cùng, dồn vào nắm tay Trần Đức.
Đợi đến khi linh khí ngưng tụ trong lòng bàn tay, giây tiếp theo, Trần Đức chợt đấm ra!
Từ sau khi rời khỏi Thiên Kiếm phong, Trần Đức vẫn chưa thử xem 50 triệu tấn sức mạnh của mình sẽ có sức công phá như thế nào.
Dù khi đánh sập Thiên Kiếm Phong anh đã dùng toàn bộ sức mạnh cộng thêm 500 triệu tấn sức mạnh của Cửu Trọng Cực Ảnh, nhưng cuối cùng sức công phá chỉ mới đánh ra khoảng 30 triệu tấn, chứ chưa dùng hết mà Thiên Kiếm Phong đã không thể chịu nổi, ầm ầm sụp đổ.
Giờ, tháp Tụ Linh này lại ở ngay trước mặt, quả thật là vật thí nghiệp tốt nhất cho anh!
Lần này, anh không có thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh mà chỉ dùng toàn bộ 50 triệu sức mạnh của bản thân, đấm thẳng về phía trước!
"Vù!"
Một cơn gió to nổi lên, nắm tay của Trần Đức như một quả pháo nhanh chóng đấm thẳng vào tháp Tụ Linh!
"Keng!"
Một tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên cùng với nắm tay của Trần Đức, leng keng điếc tai khuếch tán ra xung quanh.
Song, tuy đã phát ra âm thanh rất lớn, nhưng tháp Tụ Linh vẫn lành lặn, không chút sứt mẻ, sừng sững đứng tại chỗ.
Ngay cả một vết tróc cũng không có!
Xung quanh im phăng phắc, có điều, nó chỉ diễn ra ngắn ngủi, chẳng mấy chốc:
"Phụt, ha ha, xin lỗi nhé, tôi không nhịn được!", trong đám người, có một đệ tử bật cười.
"Đây là ma vương, Atula trong miệng đám rác rưởi ngoại viện hả?"
"Ha ha ha, hình như là vậy đó!"
Đánh không vỡ cũng không sao, dù là cao thủ nội viện cũng không làm được.
Nhưng, Trần Bát Hoang lại chỉ đánh ra một chiêu!
Chỉ đánh ra một quyền rồi thu tay lại, ra vẻ vô cùng tự tin, còn như kiểu đã đánh nát tháp Tụ Linh.
Đúng là ngây thơ quá mà!
Dù là Công Tôn Hằng cũng không khỏi lắc đầu, Trần Đức mạnh thì mạnh thật đó, nhưng lại quá ngông cuồng và tự tin!
Tháp Tụ Linh là một trong những bảo vật số một số hai của nội viện thì sao có thể bị đánh nát chỉ với một quyền?
Đánh thử thêm mấy quyền nữa không được sao?
"Quả nhiên à...", vẻ mặt Diệp Mặc Trần vẫn bình tĩnh như không, cũng chẳng bất ngờ với kết quả như vậy.
Ngay cả anh ta cũng không thể đánh nát tháp Tụ Linh thì một tên tân sinh không làm được cũng là bình thường.
Sau đó, Diệp Mặc Trần xoay người, định trở về nghe lệnh.
"Rắc!"
Anh ta vừa nhấc chân, đúng lúc này, tháp Tụ Linh vẫn sừng sững bỗng truyền ra một tiếng nứt.
Tuy không quá vang dội, thậm chí là rất nhỏ, nhưng lại truyền vào trong tai mỗi người. Một số đệ tử nội viện đứng gần còn rõ ràng thấy được nơi Trần Đức đấm vào hơi lõm xuống, nứt ra rồi.
Dường như động tĩnh nhỏ bé ấy chỉ là một cái chốt mở đầu, sau đó:
"Ầm!"
Tháp Tụ Linh, nổ!
Nó giống như đã phải gánh chịu một sức mạnh quá sức của mình, trực tiếp nổ, chia năm xẻ bảy. Cùng với đó là vô số mảnh kim loại nhỏ kèm theo linh khí trong tháp Tụ Linh tựa như những viên đạn bắn ra xung quanh.
"Phụt!"
"Phụt!"
"Phụt!"
Một số võ giả đứng gần bị những mảnh nhỏ ấy đánh trúng, bị thương nặng, máu tươi be bét.
Cũng có 100 200 võ giả bị linh khí khủng bố xốc bay, bị thương cực nặng, có người gần như sắp chết!
Trước đó, linh khí ngưng tụ trong tháp Tụ Linh là cực kỳ nồng đậm, hoàn toàn không phải võ giả bình thường có thể chống đỡ nổi, đứng càng gần càng bị thương nặng.
"Lùi lại mau!"
Công Tôn Hằng trợn to mắt, ông ta là người hoàn hồn lại đầu tiện, vội đấm ra một đấm đẩy vài đệ tử đi.
"Chạy mau!"
"Chạy mau lên!"
Giờ đây, các đệ tử nội viện đều cuống cuồng, chạy còn nhanh hơn thỏ, chưa đến 1 phút đã chạy ra thật xa đứng nhìn.
Tháp Tụ Linh vẫn đang nổ hết tầng này đến tầng khác!
Tiếng nổ vang lên không ngớt bên tai!
Một số đệ tự không chạy kịp, cả người cắm đầy mảnh vỡ của tháp Tụ Linh, có người còn bị một tảng kim loại lớn đè lên, không thể nhúc nhích.
"Tôi đã nói là bảo họ trốn xa một chút rồi mà", Trần Đức vẫn thong dong, bình tĩnh, mặc kệ những mảnh vỡ bay đến, nhưng chẳng có mảnh nào có thể làm anh bị thương.
Diệp Mặc Trần vung trường thương chắn những mảnh vỡ kia, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Không phải bởi vì những mảnh vỡ và linh khí kia, mà là vì bị chấn động!
Anh ta hoàn toàn bị Trần Đức làm cho rung động!
Tháp Tụ Linh - một bảo vật mà lúc trước Diệp Mặc Trần đã dùng hết sức mạnh cũng không thể làm nó suy suyển mảy may, nhưng Trần Bát Hoang... chỉ dùng một quyền!
Công Tôn Hằng và một đám giáo viên, đệ tử đều im lặng, rốt cuộc không cười nổi nữa, nghẹn họng nhìn trân trối, hoảng sợ nhìn tháp Tụ Linh nổ tung, dần dần sập xuống...
Trong lòng bọn họ phức tạp cực kỳ.
Tháp Tụ Linh - bảo vật của nội viện, cứ thế... bị phá hủy?
Sau này còn tu hành kiểu gì nữa?
Trái tim Công Tôn Hằng đang nhỏ máu, mà ở một ngọn núi rất xa cũng có một ông lão già nua mặc áo xám, mặt mày âm u nhìm chằm chằm phía trước, cả người không ngừng run rẩy...
Ông ta chính là Quan Lan - sư phụ của Diệp Mặc Trần và Cổ Tinh Hoa!
Trong lòng của ông ta gần như sụp đổ!
Tháp Tụ Linh nát, nát thật rồi!
Ông ta nào gánh nổi trách nhiệm đó chứ!
Quan Lan nói là sẽ chịu trách nhiệm, nhưng cũng có lý do của nó! Ông ta muốn mượn tháp Tụ Linh để làm cái cớ bảo vệ Cổ Tinh Hoa vì đoán chắc Trần Đức không thể đánh nát nó.
Nhưng... nhưng... mẹ nó ai mà ngờ được Trần Bát Hoang lại có thể đánh nát nó thật!
Chưa nói đến chuyện sắp tới ông ta phải đối mặt với sự trách phạt như thế nào đến từ Vô Song Môn, riêng bảo vật kia bị phá hủy thôi thì trái tim Quan Lan đã như đang rỉ máu rồi.