Kỳ Hàn không còn chút sức lực nào cả, như bị thứ gì đó lôi đi, rút lui trong một tư thế không thể tin được.
Chiếc rìu của Cát Hằng theo quán tính chém vào không khí, vang lên một tiếng gào rít kỳ lạ. Luồng không khí di chuyển theo lưỡi rìu sau đó bị chia đôi, hiệu quả thị giác cực kỳ kinh người.
Nhìn thôi cũng đủ đoán được, chiếc rìu này nặng đến mức nào!
Nếu bị nó chém trúng, Kỳ Hàn chắc chắn sẽ chết.
Đáng tiếc, lại không trúng.
Cát Hằng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt Kỳ Hàn có thêm một bóng người khác.
Dáng người cao, ngũ quan rõ ràng cùng một đôi mắt sâu thẳm.
"Bát Hoang!"
"Cậu chủ Trần!"
Đồng thời cùng lúc đó, Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Tống ngữ Yên và những người khác cũng nhìn thấy bóng dáng đó, bất giác thốt lên.
Bọn họ không nhìn rõ Trần Đức biến mất khi nào và anh lại xuất hiện ra sao!
Ai nấy cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả Cát Hằng và Thành Kỳ Văn cũng không nhìn rõ, anh vô cùng kỳ dị, cứ như vậy mà đột nhiên xuất hiện trước mặt rồi cứu Kỳ Hàn.
“Cậu chủ Trần!”, Kỳ Hàn được cứu, có điều hắn không hề vui vẻ mà lại rất lo lắng: “Cậu chủ Trần, cậu nhanh đi đi, hắn rất mạnh, cậu…có thể không phải là đối thủ của hắn”.
"Đừng lo”.
Trần Đức không hề quay đầu lại, an ủi Kỳ Hàn một câu, không có chút dao động trong lời nói của anh.
Chỉ là một tên Cát Hằng mà thôi, gã là cái thá gì chứ.
Anh đứng nãy giờ không ra tay, vốn dĩ là muốn Trương Thiên Dương tự giải quyết chuyện này, dù sao cũng là chuyện riêng trong nhà Trương Thiên Dương, anh không tiện xen vào.
Đồng thời, sau khi Kỳ Hàn ra tay, anh cũng muốn để Kỳ Hàn rèn luyện thêm.
Với thực lực chỉ ở cấp Thông Mạch Kỳ trung kỳ, nhưng lại có thể chống đỡ đến tận bây giờ và tiếp nhiều chiêu của Cát Hằng ở cấp Thông Mạch Kỳ đỉnh phong như vậy, Kỳ Hàn đã là rất rất rất giỏi rồi.
Dù sao thì không phải ai cũng là Trần Đức, không phải ai cũng lăn lộn dưới lưỡi đao từ lúc mới mười ba tuổi, vượt qua thần chết hết lần này đến lần khác.
Hồi tưởng lại, năm đó khi Trần Đức còn là một người bình thường, anh đã từng giết chết một số võ giả.
“Thể diện của bọn họ không đáng giá, không biết thể diện của tôi thế nào”, Trần Đức phớt lờ Cát Hằng, nhìn về phía Thành Kỳ Văn, giọng điệu rất bình tĩnh.
Thành Kỳ Văn không hề chọc giận anh, anh cũng không muốn lấy mạng Thành Kỳ Văn, dù sao thì đằng sau hắn ta là gia tộc lánh đời, nếu anh đụng đến hắn ta thì e là sẽ gặp một số chuyện rắc rối.
Chuyện anh không thích nhất đó chính là rắc rối.
Chỉ cần Thành Kỳ Văn có thể cho Trương Thiên Dương, nhà họ Trương và những phú hào ở tỉnh Hoa Bắc một lời giải thích thỏa đáng về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, vậy thì anh có thể không truy cứu.
"Anh? Anh là ai?”, Thành Kỳ Văn nhìn chằm chằm vào Trần Đức, nhưng chưa lập tức nổi giận, hắn ta không phải kẻ ngốc, biết rõ trên đời này có một số người là không nên đụng đến, nhất định phải tìm hiểu thân phận của đối phương trước đã.
"Trần Bát Hoang”.
"Trần Bát Hoang?"
Thành Kỳ Văn vắt óc nghĩ đi nghĩ lại cái tên này, hắn ta lăn lộn suốt mấy năm nay, có một số người và gia tộc không nên dây vào hắn ta đều ghi nhớ kỹ trong đầu.
Nhưng, sau một lúc hồi tưởng lại, vẫn không tìm thấy một cái tên nào như vậy, hay là một gia tộc họ Trần nào đó.
“Trần Bát Hoang là cái thá gì, rất cao quý sao? Sao tao phải nể mặt mày?”, sau khi chắc chắn trăm phần trăm ở đây không có người nào là không thể đắc tội, sắc mặt hắn ta bỗng trở nên vui tươi đến lạ.
Trần Đức đột ngột xuất hiện một cách kỳ dị, không hề báo trước, lại vô cùng tự tin bảo hắn ta nể mặt, khiến hắn ta tưởng anh là người có xuất thân đỉnh cao lắm.
Nghiêm túc mà nói, giây phút đó khiến hắn ta hơi thận trọng.
Thành Kỳ Văn vậy mà lại thực sự bị một tên nhóc dọa sợ?
Sau khi thận trọng, hắn ta định thần lại, trở về Thành Kỳ Văn như mọi khi, tiếp đó là sự tức giận, phẫn nộ và sát khí vô tận.
Nói thật là hắn ta đã chú ý đến Trần Đức từ lâu.
Dù sao thì trong trận chiến lúc nãy anh là người bình tĩnh nhất, quan trọng nhất là bên cạnh anh có hai cô gái xinh đẹp là Tiêu Mạn Y và Tống Ngữ Yên, quả thực là cực phẩm của cực phẩm.
Hai cô gái xinh đẹp đó, mặc dù không trang điểm lộng lẫy nhưng lại cực kỳ bắt mắt, sớm đã thu hút sự chú ý của hắn ta, hắn ta vốn muốn dùng uy lực còn lại sau lần này để chinh phục hai cô gái đó.
Nhưng không ngờ, người đàn ông bên cạnh hai cô gái kia lại xuất hiện rồi.
Vẫn ra oai như vậy.
Hắn ta không muốn giết cũng không được!
“Chú Cát, giết hắn đi, sau đó dùng đao róc da mặt hắn xuống”, ánh mắt tham lam của Thành Kỳ Văn quét qua Tiêu Mạn Y và Tống Ngữ Yên, hắn ta hung dữ nói: “Để tôi xem thử mặt của hắn rốt cuộc lớn đến mức nào, dày đến đâu, là cái thá gì mà dám bảo Thành Kỳ Văn tôi nể mặt".
“Vâng, cậu chủ cứ yên tâm!”, chú Cát cầm một chiếc rìu đen, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
Lại sắp giết súc sinh rồi!
Mỗi lần giết súc sinh, gã đều vô cùng đói khát, hưng phấn đến đỏ cả mắt.
"Ha…"
Trần Đức cười khẩy, sát khí lóe lên trong mắt anh.
Ánh mắt nhìn Tiêu Mạn Y và Tống Ngữ Yên lúc nãy của Thành Kỳ Văn, Trần Đức sao có thể không thấy?
Dám nảy sinh ý định với người phụ nữ của anh.
Anh tuyệt đối không thể bỏ qua, một khi bỏ qua thì giống như thả một con ruồi vậy, sẽ phiền phức chết đi được.
"Vù!"
Chú Cát lập tức động thủ, chiếc rìu to lớn trong tay hùng hổ lao về phía Trần Đức từ dưới lên, hướng thẳng vào mặt anh, chuẩn bị chém xuống róc da mặt anh.
Song, Trần Đức chỉ liếc nhìn gã một cái.
Sau đó, anh nhẹ nhàng đưa tay lên, năm ngón tay khép lại, một chưởng vung ra.
"Bùm!"
Giây tiếp theo, một chưởng này vững vàng hạ xuống mặt đứng của chiếc rìu đen, cả chiếc rìu đen dường như bị chấn động, trong nháy mắt đã trở nên run rẩy.
Sau đó.
Răng rắc!
Chiếc rìu đen cứng rắn làm bằng vật liệu đặc biệt đã bị nứt!
Trên chiếc rìu, đầu tiên xuất hiện một vết nứt.
Sau đó, hai, ba, bốn...
Sau một hơi thở, toàn bộ phần đầu của chiếc rìu đen hoàn toàn vỡ nát, rơi xuống từng mảnh như mảnh vỡ thủy tinh.
Cuối cùng, chỉ còn lại một cái cán gỗ!