Chết lặng!
Kỳ Hàn đứng gần nhất, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trợn tròn hai mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh hoàng cùng phức tạp.
Phải biết rằng Cát Hằng là võ giả cấp Thông Mạch kỳ đỉnh phong!
Sức mạnh của gã nằm trong khoảng mười ngàn kg!
Dưới sức mạnh như vậy, cần phải có loại sức mạnh cuồng bạo, mãnh liệt, đáng sợ đến mức nào mới có thể đánh nát vũ khí của gã?
Ít nhất, cần phải có sức mạnh mạnh gấp hai lần Cát Hằng, hoặc thậm chí gấp ba lần mới được!
Trần Bát Hoang, rốt cuộc anh đã đạt đến cảnh giới nào, hay anh thực sự là một tên yêu nghiệt có thể vượt cảnh giới để chiến đấu?
Không chỉ có Kỳ Hàn sững sờ, Cát Hằng cũng rất choáng váng, lạnh cả sống lưng, gã nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Trần Bát Hoang lóe lên sát ý, giống như dã thú đang nhìn chằm chằm mình!
Giây tiếp theo, gã vẫn chưa định thần lại thì một bàn tay từ trên trời hạ xuống giáng vào đỉnh đầu gã.
"Bộp!"
Trong nháy mắt, Cát Hằng giống như một quả đạn pháo, thân hình thẳng đứng, bay ngược trở lại va vào tường, cả người lún sâu vào trong bức tường!
"Rầm!"
Một lúc sau, cơ thể của gã rơi xuống, để lại một dấu vết hình người trên tường.
Còn Cát Hằng, thân thể nằm trong một cái bánh kem mười tầng, đã chết rồi, đỉnh đầu mù mịt, máu chảy không ngừng, trộn lẫn với bánh kem, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên cao lan tỏa khắp nơi, không còn chút khả năng sống sót nào!
Toàn bộ khách sạn chìm vào bầu không khí im lặng, một sự im lặng chết chóc, đầu óc của mọi người bắt đầu hỗn loạn, thậm chí khả năng suy nghĩ cũng mất đi, sắc mặt cực kỳ khó coi, đờ đẫn nhìn dấu vết hình người trên tường và thi thể của Cát Hằng.
Đôi mắt của mỗi người như thể nhìn thấy hai mặt trời thiêu đốt đồng thời xuất hiện trên bầu trời, sợ hãi tột độ.
Thành Kỳ Văn lúc nãy vừa ngông cuồng, ngạo mạn, bây giờ tinh thần không ổn chút nào, giống như nhìn thấy ma, sắc mặt tái nhợt, trong lòng kinh hãi, hoàn toàn không thể diễn tả thành lời.
Hắn ta hiểu rất rõ sức mạnh của Cát Hằng.
Đi theo hắn ta, từ trước đến nay đều là chỉ đâu đánh đó, chưa từng thất bại!
Nhưng mà…
Trần Bát Hoang chỉ dùng một chưởng.
Đã có thể đánh chết gã!
“Mày… mày rốt cuộc là ai?”, Thành Kỳ Văn nhìn thanh niên trước mặt, kinh hãi tột độ, hôm nay Thành Kỳ Văn hắn ta đụng phải cao thủ rồi sao!
"Tao nói rồi, tao tên là Trần Bát Hoang”.
Bóng dáng Trần Đức đã đi tới phía trước Thành Kỳ Văn, vươn tay kẹp chặt cổ hắn ta, giống như nhổ một bụi hành cực kỳ nhẹ nhàng, nâng Thành Kỳ Văn lên cao, nhìn chằm chằm hắn ta: "Tao nói cho mày biết, tao là Trần Bát Hoang, rất có máu mặt đấy, mày làm được gì?"
Thực lực của Thành Kỳ Văn không mạnh, hơn nữa hắn ta căn bản không phải là đối thủ của Trần Bát Hoang, lúc này, hắn ta như sắp nghẹt thở, không ngừng giãy giụa, trong lòng vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.
Tất cả mọi người đứng trong khách sạn đều nhìn về phía dáng người cao lớn giống như một vị thần của Trần Đức, trong lòng vô cùng kinh ngạc!
Quả nhiên, Trương Thiên Dương, nhà họ Trương vẫn là sự tồn tại không ai có thể xúc phạm!
Có một thanh niên mạnh mẽ như vậy bảo vệ, ai dám đắc tội chứ?
"Đoàng!"
Đột nhiên, một âm thanh nặng nề vang lên, tấm kính của khách sạn bị thủng một lỗ, sau đó, một viên đạn xuyên qua từng lớp từng lớp chướng ngại vật, phá hủy mọi thứ, lao thẳng về phía đỉnh đầu của Trần Đức.
Đánh lén!
Có một tay súng bắn tỉa ở bên ngoài khách sạn!
Mọi người còn chưa kịp định thần thì Trần Đức đã túm lấy Thành Kỳ Văn, xoay người hắn ta lại, viên đạn kia lập tức găm vào chân Thành Kỳ Văn, bay xuyên qua chân của hắn ta.
"A!"
Thành Kỳ Văn hét lên thảm thiết, sắc mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy.
"Đừng bắn!"
Đúng lúc này, bên ngoài cổng khách sạn, không biết tự lúc nào đã xuất hiện một bóng người, đó là một người đàn ông trung niên, sống mũi cao, mắt chim ưng với mái tóc màu vàng, không phải người Hoa Hạ mà là người đến từ phương Tây.
Trên tay ông ta cầm một chiếc máy bộ đàm, ông ta đang nói chuyện với chiếc máy đó.
Ông ta đứng ở sân ngoài cổng khách sạn, nhưng không đi vào, đôi mắt giống như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm Trần Đức, nói tiếng Trung rất lưu loát: "Trần Bát Hoang, hiện tại, trong giây phút này, có năm mươi tám lính đánh thuê giỏi nhất đang sử dụng vũ khí tối tân quốc tế, nhắm chuẩn người có mặt ở đây!"
"Tao chỉ có một mệnh lệnh, trong vòng mười giây, chỉ cần đang đứng trong khách sạn, không ai trong số đó có thể sống sót!"
"Có lẽ mày có thể né được đạn, nhưng bạn bè của mày và những phú hào ở thành phố Hoa Bắc thì không dễ dàng chút nào đâu”.
"Majors...”, nhìn thấy người đàn ông phương Tây, vẻ mặt sợ hãi của Thành Kỳ Văn cuối cùng cũng tìm thấy một chút tự tin và thoải mái.
Ông ta tên Majors, là thủ lĩnh của một nhóm lính đánh thuê dưới quyền Thành Kỳ Văn!
Vốn dĩ hôm nay hắn ta dẫn theo đám lính đánh thuê này là để tiêu diệt triệt để nhà họ Trương!
Kẻ cướp người phụ nữ của hắn ta thì nhất định phải chết, phải diệt tộc!
Không ngờ bây giờ lại trở thành hy vọng duy nhất để cứu mạng hắn ta.
Những lời của Majors lập tức khiến toàn bộ khách sạn chìm vào sợ hãi, những phú hào kia đều cảm giác được sự nguy hiểm.
"Cậu chủ Trần, hay là, thả hắn đi?"
"Đúng vậy, cậu chủ Trần, nếu không thả thì chúng ta đều sẽ chết!"
"Cậu chủ Trần...”
“...”
Người này một câu người kia một câu, mọi người đều không ngừng thuyết phục Trần Đức.
Còn Trần Đức lại như thể không nghe thấy gì.
"Được thôi, ông bảo người của ông nổ súng đi, tôi giết hắn, cực kỳ đơn giản. Tôi muốn biết mạng sống của những người này có giá trị hay là mạng sống cậu chủ nhà ông có giá trị”.
Sau vài hơi thở, Trần Đức nhẹ giọng nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy, giọng điệu vẫn lãnh đạm như thế, không có chút gì thay đổi.
Trong khách sạn, những phú hào kia hoàn toàn không nói nên lời, nhưng không ai dám lên tiếng.
Dù sao đối với thực lực của Trần Đức, tất cả mọi người đều đã thấy rõ, chỉ cần anh muốn thì có thể nhẹ nhàng khiến người lên tiếng mất mạng!
Trương Thiên Dương, Trương Tử Đằng, Tiêu Mạn Y, Tống Ngữ Yên, Đàm Thu và những người còn lại cũng rất căng thẳng. Bọn họ biết Majors tuyệt đối không nói dối.
Vụ bắn tỉa vừa rồi đã chứng minh tất cả.
Bên ngoài khách sạn, Majors im lặng.
“Bây giờ, tôi đang đe dọa ông chứ không phải ông đang đe dọa tôi”, Trần Đức biết rõ, anh túm chặt Thành Kỳ Văn, lạnh nhạt nói: “Gọi tất cả người của ông ra đây, bỏ vũ khí xuống, xếp hàng, nằm xuống.
"Tôi chỉ cho ông mười giây. Nếu ông không làm được trong vòng mười giây, Thành Kỳ Văn nhất định sẽ chết”.
"Tôi tin, một khi Thành Kỳ Văn chết, ông cũng không thể sống được bao lâu”.
Trần Đức rất tự tin, lính đánh thuê?
Mấy năm trước, anh đã từng là vương giả của lính đánh thuê.
Đối với hệ thống ở trong lĩnh vực này, anh hiểu quá rõ.