Bọn họ đúng là lính đánh thuê, nhưng cũng vì tiền chứ không muốn chết. Nếu ông chủ chết thì họ sẽ chẳng nhận được đồng nào.
Mà thường thì họ sẽ không làm mấy chuyện chẳng nhận được tiền.
Huống chi, với những người như Majors, nếu Thành Kỳ Văn đã chết thì họ chẳng những không nhận được tiền, mà có khi còn mất mạng chứ đùa.
Thế nên, Trần Đức đang đánh cuộc, cược Majors không dám ra tay!
Anh thả cổ Thành Kỳ Văn ra, rồi ném xuống, giơ chân đạp lên ngực hắn ta, nhìn chằm chằm vào Majors nói: "Chỉ còn 7 giây".
"6!"
"5!"
"4!"
Trần Đức vừa đếm ngược, chân cũng bắt đầu dần dùng sức.
Thành Kỳ Văn bị đạp dưới chân, mặt mày tái nhợt, mướt mồ hôi lạnh. Hắn ta cảm thấy cực kỳ khó thở như sắp tắt thở, cả người run lẩy bẩy.
Hắn ta dám khẳng định, chỉ cần Trần Bát Hoang hơi dùng sức chút thôi thì mình sẽ chết ngay lập tức như Lôi Thái, bị một chân đá thủng ngực, hoàn toàn giã từ cuộc đời!
Thành Kỳ Văn không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như giờ, sớm biết thế thì hắn ta đã nể mặt Trần Bát Hoang cho qua lần này, rồi từ từ nghĩ cách cướp Đồ Thanh Thanh lại sau.
Thế nhưng, cái suy nghĩ ấy đã quá muộn màng!
Giờ phút này, dù hắn ta là người trong gia tộc lánh đời có sức mạnh đáng sợ và có thân phận cực cao thì sao? Nước xa cũng không cứu được lửa gần!
Dù Thành Kỳ Văn có nghĩ như thế nào thì Trần Đức vẫn thong thả đếm ngược.
"3!"
"2!"
"1!"
"Tránh ra! Bảo họ tránh ra! Nhanh lên!", Thành Kỳ Văn thật sự không chịu nổi loại áp lực ấy, lập tức bùng nổ, hét khàn cả giọng về phía Majors. Vì quá sợ hãi mà kích động, nhểu cả nước dãi.
"Được rồi!"
Majors hung hăng nhìn chằm chằm Trần Đức, cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực ấy.
Thành Kỳ Văn quả thật không thể chết được!
Thành Kỳ Văn mà chết thì họ chẳng những không nhận được tiền, mà cũng sẽ chôn cùng!
Sau đó, ông ta ra lệnh một tiếng vào bộ đàm.
Chẳng mấy chốc, từng bóng người không ngừng xuất hiện trên con đường quanh khách sạn, trên lầu. Quả thật có 58 người như lời của ông ta nói lúc trước và đều được trang bị võ trang đầy đủ!
Nếu họ dùng vũ khí nóng trong tay thì đúng là có thể giải quyết hết mọi người trong khách sạn.
Đám tỷ phú trong khách sạn thấy những người kia thì sợ tái mặt.
Nguy hiểm thật!
Suýt nữa thì họ đã chết rồi!
Trần Đức mở thấu thị nhãn, dựa theo kinh nghiệm lúc trước kiểm tra xung quanh, coi họ đều đã xuất hiện hết bèn nói: "Được rồi, bỏ vũ khí xuống, lùi ra sau 3 bước, nằm sấp hết xuống cho tôi!"
"Làm theo lời cậu ta!", Majors dứt khoát nói.
58 người kia lập tức bỏ vũ khí xuống, lùi ra sau 3 bước, rồi nằm sấp xuống.
"Trương Thiên Dương, bảo người gom vũ khí lại đây".
"Được!"
Trương Thiên Dương bình tĩnh đáp, rồi gọi tới 4 50 người, tự mình dẫn họ đi đến giữa sân gom hết vũ khí lại.
"Trần Bát Hoang, giờ mày có thể thả cậu Thành ra chưa?"
"Chưa", Trần Đức không chút suy nghĩ đáp.
"?", Majors nhướng mày: "Mày nói gì?"
"Tôi chỉ bảo mấy người bỏ vũ khí xuống và khiến người của ông xuất hiện chứ có nói sẽ bỏ qua cho Thành Kỳ Văn đâu", Trần Đức lạnh lùng nói: "Có điều, tôi có thể tha cho ông và người của ông một mạng!"
"Trần Bát Hoang!"
Bỗng, đằng xa có một chiếc Land Rover Defender chạy đến trước cửa khách sạn, Cao Sĩ Long mặc quân phục bước xuống. Ông ta nhìn Trần Đức, vội vàng bước tới:
"Anh Trần, mong anh thả Thành Kỳ Văn ra".
"Hử?"
Trần Đức nhìn thấy Cao Sĩ Long cũng không bất ngờ, với thân phận và địa vị của ông ta thì hoàn toàn có thể biết được chuyện đang xảy ra ở đây.
Song, điều khiến anh bất ngờ là Cao Sĩ Long lại bảo mình thả Thành Kỳ Văn ra.
"Cho tôi một lý do", vuốt mặt cũng phải nể mũi, anh có thể không nể mặt Cao Sĩ Long, nhưng bộ quân phục trên người ông ta đại diện cho Hoa Hạ, mà mặt mũi của Hoa Hạ thì dù gì anh cũng phải nể nang chút.
Nhưng, phải có lý do, mà còn là lý do khiến anh phục.
"Hừ, Trần Bát Hoang, mày vẫn nên thả tao ra đi. Người của Hoa Hạ cũng không dám động vào tao mà, chẳng phải sao?", Thành Kỳ Văn giận dữ khó nhọc rặn ra mấy từ. Hắn ta thề, một khi mình có thể bình an rời khỏi đây thì chắc chắn sẽ trả thù khiến Trần Bát Hoang chết không chỗ chôn!
"Anh Trần..."
Cao Sĩ Long nói: "Nếu giết hắn ta sẽ rất rắc rối. Thành Kỳ Văn là cậu chủ nhà họ Thành, anh trai Thành Kỳ Võ của hắn ta lại là một tên yêu nghiệt, chọc vào gã thì anh sẽ chết đấy!"
"Anh Trần, tôi bảo anh thả hắn ta ra là đang cứu anh đó!"
Trong lòng Cao Sĩ cũng hết sức lo lắng, bản thân người của gia tộc lánh đời đã rất mạnh, nếu Trần Bát Hoang mà giết Thành Kỳ Văn thật thì chắc chắn sẽ như chọc vào tổ ong vò vẽ!
Đến lúc đó, một khi nhà họ Thành bắt đầu trả đũa thì đó chính là ngày chết của Trần Bát Hoang!
Ông ta không muốn thấy Trần Bát Hoang chết!
Dù sao Trần Bát Hoang cũng từng là một thành viên của Hoa Hạ và lập nhiều công lao hiển hách!
Nếu dùng giấy A4 để in công lao của anh ra thì chắc phải xếp cao cả nửa mét là ít!
Huống chi, giờ Trần Bát Hoang còn là một võ giả có tư chất xuất chúng, trong thế tục muốn có được một thiên tài như vậy thì thật sự rất rất khó.
Ông ta không muốn trơ mắt thấy thiên tài bị bóp chết!
"Anh Trần, nếu anh thả hắn ta ra. Tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo nhà họ Thành sẽ không tìm đến và gây khó dễ, làm phiền đến cuộc sống của anh!"
Cao Sĩ Long đang rất lo lắng, ông ta cũng biết đôi chút về tính tình của Trần Đức, anh là một người hành động theo cảm xúc, e rằng trên đời này không có chuyện gì là anh không dám làm!
Ông ta hy vọng Trần Bát Hoang có thể thả người. Vậy thì, ông ta cũng có thể bớt việc.
Nếu Thành Kỳ Văn chết trên địa bàn của Cao Sĩ Long, một khi Hoa Hạ truy cứu thì ông ta khó mà thoát được trách nhiệm.
Đến lúc đó, chưa biết chừng còn bị giáng chức xuống một cấp.
"Anh Trần, thả hắn ta ra đi. Hắn ta mà chết thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó, đừng do dự nữa!"
"Do dự?"
Trần Đức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Cao Sĩ Long nói: "Ông cảm thấy tôi có do dự hả? Tôi có do dự đâu, chỉ là muốn nghe lý do của ông thôi. Mà ông lại toàn nói một đống lời nhảm nhí chẳng làm nên lý do nào cả".
"Phụt!"
Giây tiếp theo, bàn chân Trần Đức lập tức đạp vỡ lồng ngực Thành Kỳ Văn, hắn ta tức thì chết ngay tại chỗ, mặt xám như tro, không còn chút máu.
"Cậu Thành!"
Majors hét lên, bịch một tiếng quỳ xuống đất, lòng đầy lo sợ.
Chết rồi!