Thế nên anh định dùng cách khác.
“Dạy dỗ?”, Phì Tứ vô thức lùi về sau hai bước: “Người anh em Bát Hoang, không cần phải vậy chứ, tôi đảm bảo sau này sẽ không gây rắc rối cho Thiên Tuyết nữa, lấy danh dự ra đảm bảo”.
“Phì Tứ, tôi có thể thấy được anh là người thông minh từ hành động vừa rồi. Hơn nữa anh còn rất nhanh nhạy, bước ra khỏi cánh cửa này, lời anh nói có uy tín hay không thì chắc chỉ anh biết thôi”.
Phì Tứ sửng sốt.
Xem ra người trẻ tuổi bây giờ không dễ lừa gạt.
Quả thật…
Giang hồ hiện giờ đã không còn là giang hồ khi trước nữa, mấy người bọn họ không phải không chú trọng quy tắc và nghĩa khí.
Nhưng còn phải xem tình huống và người.
Nếu Phì Tứ bước ra khỏi cánh cửa này, Trần Đức không trở thành đàn em của hắn ta thì… Thật xin lỗi, hắn ta sẽ báo thù!
Hắn ta sẽ báo thù cho đến khi Hạ Thiên Tuyết không thể tự lo cho cuộc sống của mình, đến khi quán bar Thiên Tuyết đóng cửa mới thôi, nếu không thì sau này Phì Tứ hắn ta còn lăn lộn ở cầu Thiên Hương thế nào được?
“Không biết người anh em Bát Hoang muốn giải quyết thế nào?”, Phì Tứ hỏi.
“Tôi không muốn thế nào cả, chỉ muốn giúp anh chụp một tấm hình kỷ niệm thôi”.
Trần Đức đảo mắt nhìn Phì Tứ từ trên xuống: “Tứ gia là người thông minh, chắc hẳn anh biết tôi muốn chụp ảnh gì nhỉ”.
Phì Tứ vô thức giật mình: “Người anh em Bát Hoang, không cần phải thế chứ?”
“Tôi nghĩ rất cần thiết!”, Trần Đức nói: “Thiên Tuyết, cô bảo người lấy máy ảnh đến cho tôi, chính tôi sẽ đích thân chụp”.
“Được”.
Hạ Thiên Tuyết khẽ cười, có Trần Đức ở đây nên cô ấy không hề sợ, rất có cảm giác an toàn. Cô ấy vừa bước ra khỏi phòng VIP không lâu sau là đã bảo người đưa một máy ảnh kỹ thuật số đến.
“Tứ gia, còn không cởi nữa à, anh đang đợi gì thế?”, Trần Đức hỏi: “Muốn tôi giúp anh sao?”
“Không… không cần!”, Phì Tứ hoảng hốt không thôi nhưng không dám cãi lại, hắn ta đã nhìn thấy bản lĩnh của Trần Đức, một đánh một thì hắn ta không thể nào là đối thủ của anh.
Không còn cách nào khác, hắn ta cởi quần áo trên người mình ra, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc quần cộc.
“Người anh em Bát Hoang, như thế được rồi chứ”.
“Cởi luôn quần cộc đi!”, Trần Đức không cảm xúc nói.
Phì Tứ chỉ đành chậm rãi cởi nốt mảnh vải che thân cuối cùng ra, tự ôm lấy cơ thể đứng vào một góc.
“Đây mới đúng này! Mẹ kiếp, có tí hi như thế mà còn không biết ngại học người ta ra ngoài ghẹo gái à”, Trần Đức mở máy ảnh, bấm tách tách chụp liên tiếp mấy tấm.
Đèn flag liên tục lóe sáng, Phì Tứ sắp khóc đến nơi luôn rồi.
Lớn như này rồi nhưng hắn ta chưa bao giờ bị bắt nạt như thế cả.
Trước đó đều là hắn ta chụp người khác, bây giờ chuyện này lại rơi trúng đầu hắn ta.
Phì Tứ ơi là Phì Tứ, mẹ kiếp, mày rảnh rỗi sinh nông nổi tự dưng đến quán bar Thiên Tuyết chòng ghẹo Hạ Thiên Tuyết làm gì chứ!
Phì Tứ nổi giận nhưng chỉ đành đè nén trong lòng.
Mười phút trôi qua, Trần Đức đã chụp hơn một trăm tấm, ba trăm sáu mươi góc, không góc chết, đủ các kiểu tư thế.
Cuối cùng mới hài lòng dừng lại: “Phì Tứ, vất vả cho anh rồi”.
“Không vất vả!”, Phì Tứ nào dám nói nhiều thêm nửa lời.
“Không vất vả thế thì chụp thêm một trăm tấm nữa nhé?”
“Người anh em Bát…”, Phì Tứ sắp khóc luôn rồi, uất ức nhìn anh.
“Đùa anh thôi, nhiều thế này cũng đủ rồi!”, Trần Đức xoay máy ảnh lại, đưa từng tấm ảnh cho Phì Tứ xem, sau đó lưu ảnh vào mười mấy hộp thư dưới ánh nhìn chăm chú của Phì Tứ.
“Yên tâm đi, mấy email này đều là của tôi, chỉ cần sau này anh đừng đến gây chuyện nữa thì mấy tấm ảnh này sẽ là bí mật bị chôn vùi vĩnh cửu”, Trần Đức đưa máy ảnh cho Phì Tứ: “Hay là anh cũng giữ lại một phần để làm kỷ niệm?”
Phì Tứ lắc đầu: “Người anh em Bát Hoang, giờ xem như cho qua chuyện này nhỉ?”
“Ừ, con người tôi nói gì thì là đó, chú trọng nhất là nghĩa khí”, Trần Đức cầm bia trên bàn lên nốc cạn: “Qua rồi thì cho nó qua đi”.
Phì Tứ vội vàng mặc lại quần áo, giờ quyền chủ động nằm trong tay Trần Đức, một khi ảnh bị lộ ra ngoài, đại ca cầu Thiên Hương này là hắn ta cũng đến “công chuyện” luôn, bên trên chắc chắn sẽ đổi người.
“Anh Bát Hoang, sau này chúng ta là anh em, ai bắt nạt anh và Thiên Tuyết đều là kẻ thù của Phì Tứ tôi”, Phì Tứ cầm ly rượu của mình lên uống cạn.
“Anh em tốt!”, Trần Đức cười nói: “Nào, chúng ta uống rượu”.
Trần Đức gọi một cú điện thoại bảo Hạ Thiên Tuyết cho người bên ngoài giải tán rồi gọi mấy người đẹp vào rót rượu, hai người thân thiết như anh em cùng giơ cốc lên uống rượu.
Tất nhiên, sâu trong thâm tâm, chẳng ai xem ai là anh em cả, Trần Đức chỉ muốn nhận một đàn em để Hạ Thiên Tuyết không phải bị quấy nhiễu nữa, còn Phì Tứ thì muốn nịnh bợ Trần Đức.
Ngoài việc lo lắng ảnh chụp sẽ bị lộ thì còn một nguyên nhân nữa.
Phì Tứ có thể đi đến vị trí ngày hôm nay dĩ nhiên cũng có bản lĩnh hơn người.
Hắn ta nhận ra người trẻ tuổi tự xưng là Trần Bát Hoang trước mặt này không đơn giản, tên này có vẻ hiểu rất rõ những chuyện của giang hồ.
Huống gì còn có một thân bản lĩnh cực lợi hại thế này.
Tửu lượng của Phì Tứ cực kỳ tốt, nhưng so với Trần Đức thì khác nào gặp sư phụ đâu, đến khi hắn ta uống say bí tỉ, Trần Đức vẫn tỉnh táo như cũ.
Làm như thứ anh uống không phải rượu mà là nước vậy.
“Người anh em, chúng ta cũng xem như không đánh không quen biết”, Trần Đức nhân lúc còn nóng mà nói: “Chẳng phải cầu Thiên Hương có một câu lạc bộ à? Tối nay tôi mời khách, gọi hết mấy anh em vừa nãy tôi gọi đến chơi, bồi thường cho họ”.
“Ôi, người anh em Bát Hoang, sao có thể để anh tiêu tiền như thế được?”, Phì Tứ say bí tỉ nói, trò chuyện hồi lâu, hắn ta cũng nhận ra con người Trần Đức khá tốt, sự phòng bị cũng càng ngày giảm dần.
“Sao có thể gọi là tiêu phí được, ngàn vàng cũng khó mua được sự vui vẻ của tôi, nhất định phải đi”.
“Được được, để tôi gọi mấy anh em đến”.
Phì Tứ vui vẻ đồng ý lời mời nhiệt tình của Trần Đức, càng thưởng thức người này. Một đám người lái xe thẳng đến câu lạc bộ.
Phì Tứ là người chịu chơi ở con phố này, dĩ nhiên hắn ta cũng quen với ông chủ câu lạc bộ. Ông chủ câu lạc bộ đích thân ra đón, còn chọn ra một nhóm người đẹp nhất.
“Vị này là Tứ gia và anh em của Tứ gia, tối nay các cô phải phục vụ cho thật tốt!”, ông chủ dặn dò các cô.
“Vâng!”
Các cô dẫn các anh em của Phì Tứ õng ẹo đi vào những phòng mát xa khác nhau.