Bát Gia Tái Thế

Chương 511: Chương 511: Tôi... PHẢI TRỜ THÀNH NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA CÔ!




"Khốn kiếp, thứ rác rưởi gì vậy? Sao trong lớp tân sinh viên năm nhất còn có loại hàng này?"

"Trời ạ, bây giờ hạng người hạ đẳng nào cũng đều có thể tiến vào học viện Vô Song sao?"

"Xảy ra chuyện gì vậy, không phải là đi cửa sau đó chứ? Vậy mà còn có một tên tàn tật chống gậy, trời ạ!”

“……”

Lữ Đông Dã ở đằng xa siết chặt nắm đấm, gần như đã tới ranh giới bộc phát nhưng cuối cùng hắn cũng ghìm lại được, là một thành viên của nhà họ Cổ, hắn từ lâu đã được nghe nói tới Cổ Tinh Hoa.

Ngay từ vài năm trước, hắn đã được đưa tới học viện Vô Song, thực lực kiệt xuất là điều không phải bàn cãi.

Những người xảy ra xung đột với hắn chỉ có một con đường chết!

Đã một đường nhẫn nhịn tới đây nên Lữ Đông Dã cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục chịu đựng những lời dè bỉu này.

Tính toán thời gian thì hôm nay Trần Bát Hoang hẳn là có thể tới, đợi anh đến họ lập tức sẽ được mở mày mở mặt.

Giang Hồ Hải, Hà Đồn, Trương Tử Đằng và Đàm Thu đều tận lực nuốt giận, không nói gì thêm.

“Ha ha… Diệp Ca, chúng ta giống nhau đều đến từ thế tục, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh”, Cổ Tinh Hoa quét mắt qua đám đông, sau khi xác định không thấy mấy người Huyết Lãnh, Cổ Thông Thiên, hắn cau mày mang theo nghi hoặc hỏi:

“Anh là người được lựa chọn từ ba thành phố của Hương Giang, vậy người của ba thành phố Vân Bắc đâu? Còn chưa đến sao?”

Cổ Tinh Hoa và Huyết Lãnh là bạn tốt, thậm chí sư tôn của Huyết Lãnh là Phương Tâm Ngọc còn từng hướng dẫn cho hắn ta.

Hai người giao hẹn hôm nay sẽ gặp nhau tại học viện Vô Song, tuy nhiên Cổ Tinh Hoa đã tìm một lượt trong lớp tân sinh viên năm nay nhưng từ đầu tới cuối vẫn không tìm được Huyết Lãnh nên vô cùng ngờ vực. .

||||| Truyện đề cử: Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em! |||||

“Cậu Cổ, đám rác rưởi đó chính là người được tuyển chọn từ ba thành phố Vân Bắc, cũng không biết Lục Phong làm thế nào lại lựa chọn được đám kiến cỏ này”, Diệp Ca khẽ nhếch miệng trào phúng đến cực điểm.

“Hửm?”

Trong thoáng chốc Cổ Tinh Hoa lại quét mắt nhìn hướng mấy người Kỳ Hàn, chắc chắn 100% nhóm người này chỉ là một đống rác rưởi:

“Chỉ dựa vào bọn chúng? Làm thế nào chọn được ra vậy?”

Cổ Tinh Hoa hiểu rất rõ Huyết Lãnh mạnh mẽ tới mức nào, tuy rằng có kém hơn hắn một chút nhưng cho dù những kẻ này liên thủ lại cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn ta.

"Cậu Cổ, không thể nói như vậy được”, Tống Đông chen mồm nịnh nọt: “Người ta thế nhưng đã nói rồi, trong số họ còn có một cường giả còn chưa tới, tên đó tên là gì nhỉ?”

“Trần Bát Hoang”, có người cười giễu cợt.

“Đúng, chính là Trần Bát Hoang, người được họ gọi là cậu Trần, là một cường giả chớp mắt đảo lộn đất trời, phá rách không gian, quét sạch mọi thứ, bất khả chiến bại!”, Tống Đông điên cuồng trào phúng, giọng nói lớn đến mức hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy.

“Hả? Thực là biết khoác lác, chớp mắt đảo lộn đất trời, phá rách không gian?”

“Cũng quá vô sỉ rồi?”

“Đám kiến hôi của thế giới tục bây giờ đều điên khùng như vậy sao?”

“……”

Đám đông nghe vậy thì bàn tán nhộn nhịp, bọn họ biết thế giới tục thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai người có năng lực xuất chúng, ví dụ như Âu Dã Tư Linh, Cổ Tinh Hoa hay Diệp Ca!

Nhưng loại người này chắc chắn là thiểu số trong số ít, nói một cách nghiêm khắc thì cho dù là Âuu Dã Tư Linh cũng không được tính là người thuộc thế tục bởi cô ta từ nhỏ đã lớn lên ở học viện Vô Song này!

Nếu sinh sống ở thế giới tục, cô ta tuyệt đối sẽ không thể sở hữu được thực lực mạnh mẽ như hiện tại.

Tư chất tất nhiên quan trọng, nhưng môi trường tu hành cũng đóng vai trò sống còn!

Nếu đặt hai yếu tố này lên bàn cân so sánh thì tư chất chiếm hai phần, mà hoàn cảnh chiếm trọn tám phần còn lại!

Mấy người Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Trương Tử Đằng, Hà Đồn, Giang Hồ Hải bị mọi người trực tiếp vây xem và trêu chọc giống như động vật trong sở thú vậy.

Thậm chí có những người trong đám đông còn khiêu khích ngoắc tay, huýt sáo… với họ.

“Mắt chó coi khinh người khác!”, gương mặt Lữ Đông Dã đỏ lựng, nói thế nào thì hắn ta cũng là sự tồn tại khiến người khác nghe tiếng đã sợ vỡ mật tại thế giới tục nhưng khi đặt chân tới nơi đây lại bị chê cười như vậy, điều này thực sự khiến hắn ấm ức đến tức chết mà.

Bốn người Hà Đồn, Trương Tử Đằng, Giang Hồ Hải, Đàm Thu cũng không tránh khỏi phẫn nộ.

Kỳ Hàn thì cả người lạnh băng, không nói lời nào.

Nhẫn!

Việc bọn họ cần làm bây giờ là phải nhẫn nhịn!

Cho dù là dựa theo sự dặn dò của Trần Đức cũng tốt, hay tình hình hiện trường trước mắt cũng vậy, lựa chọn tốt nhất của bọn họ chính là nhẫn nhịn!

“Ồ? Chớp mắt đảo lộn đất trời, phá rách không gian? Quét sạch mọi thứ, đôi mắt Cổ Tinh Hoa lóe lên một tia chế nhạo.

“Đám vô tri luôn thích suy nghĩ viển vông và mơ mộng!"

Tuy Huyết Lãnh chưa đến nhưng Cổ Tinh Hoa cũng không nghĩ rằng hắn đã thua trong cuộc tuyển chọn, rất có khả năng là vì có chuyện khác nên không tham gia.

Vấn đề này tạm thời bị hắn ném ra sau đầu, ánh mắt bắt đầu ghim chặt lên người Âu Dã Thanh Vũ, suồng sã mang thêm tính xâm lược mà liếc nhìn từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng lung linh quyến rũ cùng đôi chân thon dài thẳng tắp.

Cực phẩm!

Thực sự là một cực phẩm!

Chỉ một cái liếc mắt đã hớp hồn Cổ Tinh Hoa!

Tại sao trước đó khi còn ở thế giới tục hắn lại không phát hiện ra có người phụ nữ hoàn mỹ bậc này?

Cho dù là đặt tại Côn Luân Hư thì sắc đẹp của người phụ nữ này cũng đủ lấy làm kiêu ngạo bốn phương.

“Cô ấy là ai?”, Cổ Tinh Hoa hỏi.

Ánh mắt của Diệp Ca trở nên kỳ quái, đan xen sự phức tạp, nhìn tình huống này thì hắn biết Cổ Tinh Hoa đã nhìn trúng Âu Dã Thanh Vũ rồi!

Người đàn ông nào lại không thích người phụ nữ như vậy đây?

Diệp Ca rất thức thời, biết được bản thân không có được liền dứt khoát đáp: “Cậu Cố, cô ấy tên là Âu Dã Thanh Vũ, là em gái của Âu Dã Tư Linh".

“Ồ?”

Cổ Tinh Hoa, người vốn đang nảy sinh hứng thú đối với Âu Dã Thanh Vũ lập tức quyết định tóm gọn cô vào trong ngực mình!

Chỉ cần có thể thu phục được Âu Dã Thanh Vũ, vậy thì…

Không biết chừng còn có thể giành được sự chỉ bảo từ Âu Dã Tư Linh, đến lúc đó còn có thể lợi dụng để tiến vào học viện Vô Song!

Nếu may mắn hơn một chút, có lẽ… có lẽ có thể nhận được sự coi trọng từ Âu Dã Tư Linh.

Đến lúc đó nếu hai chị cùng nhau hầu hạ hắn, há không phải là đắc chí cỡ nào?

“Âu Dã Thanh Vũ phải không? Xin chào, tôi là Cổ Tinh Hoa!”

Một giây tiếp theo, Cổ Tinh Hoa đã đi tới trước mặt Âu Dã Thanh Vũ, hắn không chút che giấu sự ái mộ của mình, khóe miệng gợi lên độ cong độc đoán không thể nghi ngờ.

“Cô, đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đó, tôi… phải trở thành người đàn ông của cô!”

“……”, trong lòng Âu Dã Thanh Vũ dâng lên một trận phản cảm, Cổ Tinh Hoa này thực sự coi bản thân là một cô gái nhỏ sao? Lại dám dùng giọng điệu bá đạo tổng tài này nói chuyện với cô?

Tại một nơi cực xa, trên ngọn một cây cổ thụ, có một bóng người duyên dáng yêu kiều mặc áo dài trắng đang đứng, trong tay người này cầm một thanh trường kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì, chỉ chăm chú phóng mắt nhìn mọi thứ ở phía xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.