Bắt Gọn Thầy Giáo

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Tử Thiên vốn không thích ồn ào ầm ĩ, tuy nhiên hắn lại nghiện đến chỗ đông người. Có lẽ, có lẽ thôi, hắn thực sự không bao giờ muốn trở về căn nhà đó. Nếu có, hắn cũng sẽ tìm về lúc nửa đêm, hoặc gần sáng.

Nhưng hôm nay, sau nhiều chuyện diễn ra, hắn rất cần nghỉ ngơi.

“Tử Thiên, em không ăn gì sao?” Thanh âm nũng nịu của nữ nhân vang lên, da diết và cố tình nhấn nhá, vang và trong, mềm mại như một dải lụa.

“Cút” Tử Thiên ngả người trên ghế, cổ áo mở rộng, nói hắn ghét cài áo cũng chẳng sai, từng lớp thịt không bao giờ được che chắn bởi bất kì một lớp vải nào nhuốm màu đồng săn chắc, cơ bụng nổi lên, càng trườn về phía dưới càng rắn rỏi.

Tường Vi mềm mại đặt bàn tay lên bụng  Tử Thiên, mơn trớn lạnh lẽo như một con rắn.

“Mẹ nó, chị bị bệnh à?”

“A? Sao lại nói vậy, cũng có phải chưa từng làm qua đâu?”

Nghe giọng nói thiết tha của đối phương, hắn có chút buồn nôn. Dạ dày âm ỉ réo và da gà lặng lẽ nổi, cổ họng hắn như bị một mảnh gương cứa vào, chực chờ rỉ máu trào ra ngoài, để từ cửa miệng nhễ nhại toàn bộ thức ăn cùng những điều kinh tởm thối rữa ra. Đến bây giờ, Tử Thiên vẫn không tin được, có những người con gái thực sự bệnh hoạn như vậy.

 

Mặc Tư hôm nay định đến nhà Tử Thiên mà không báo trước, cốt là để trị cho cái thằng ăn chơi tráng tác này một phen, cho nó biết sao mà lễ độ. Lại nghĩ đến việc cũng không phải dính dáng với hắn lâu dài nữa, y hơi không nhịn được kéo khóe miệng lên.

Ấy vậy mà đến nhà, cửa không khóa, Mặc Tư cũng hơi phân vân một chút rồi bước vào.

Trong nhà im lặng đến đáng sợ, những đồ sứ, những bình hoa, những tấm ảnh cũ.

Bất chợt, Mặc Tư dừng lại, nép vội ra sau tường, ***g ngực căng lên, nghe rõ mồn một tiếng tim đập thình thịch của mình.

Tường Vi luồn từng ngón tay thon dài vào tóc hắn, nghiêng đầu đẩy lưỡi vào. Tử Thiên cũng không hề chối bỏ, ngồi yên để người chị kia quyến luyến liếm mút, động vật cái đến thời động dục. Trông tình tứ vô cùng, ngay cả âm thanh rên rỉ tan ra trong không khí cũng vậy.

Khốn nạn, đến chị mình cũng không tha. Ngẫm lại mới thấy hắn phong phú vô cùng, từ thầy giáo đến chị mình, già trẻ không tha.

Mặc Tư vừa thấy ghê rợn, vừa thấy xấu hổ, toan bỏ chạy ra về, lần sau nếu có đến cũng phải báo trước.

“Mặc Tư”

Hả? Y hơi đơ người ra, sau một giây định thần mới biết chẳng có ai gọi mình, chẳng qua chỉ là Tử Thiên khẽ tuôn ra một câu như vậy. Nhất thời, cả y và Tường Vi đều choáng váng.

Y nghe tiếng lanh lảnh của nữ nhân, “Khốn kiếp, Tử Thiên, sao lại gọi tên lão già đó?”

Ồ hay đây, thằng bé thích mình sao? Mặc Tư bỗng dưng hơi hứng thú, nép nơi góc tường nghe tiếp chuyện.

“Tôi thích thầy ấy, đâu thích loại ghê tởm như chị”

“Câm miệng”

“Không câm thì sao? Mẹ nó, lão tư thích thầy ấy, yêu thầy ấy. Chị thôi ảo tưởng đi, có cần tôi đưa vào viện tâm thần không? Suốt ngày phơi xác ở nhà vô dụng như vậy, chỉ đợi có hơi đàn ông đến là cuốn lấy…”

Mặc Tư bịt miệng, tránh để khỏi bị kích thích cuốn đi, y biết không nên vướng víu nhiều chuyện vào gia đình người khác, nhưng như thế này thì… Không rõ hai người họ đã duy trì tình trạng này từ bao lâu, nhưng Mặc Tư ít nhiều cũng đoán được sự tình.

“À… Còn thầy nữa, nghe lén xong chưa? Bây giờ đi theo em!”

Mặc Tư nép sau lưng bức tường còn chưa kịp phản ứng, đã thô bạo bị lôi đi, hắn rõ ràng đang phừng phừng lửa giận. Y chỉ kịp nhìn thấy nữ nhân kia quét đến y một ánh mắt lạnh thấu xương.

Ném y lên giường, đoạn hắn tức tối kề sát, người kề người, một tay gắt gao nắm chặt đùi y, một tay lôi tóc y ra phía sau, hôn như nghiến lên môi y, khiến Mặc Tư muốn cắn trả đũa lại hắn cũng không được, chỉ biết mặc cho hắn luồn lưỡi vào, mút thật mạnh, mạnh như muốn nghe y rên rỉ cầu xin.

“A… Dừng”

Tử Thiên lột y phục trơn nhẵn của y. Hắn lột áo xuống, ráo riết đẩy y xuống giường. Thắt lưng cởi, quần bị kéo xoạc xuống, quần lót trắng ân ẩn vật câu dẫn cùng bờ mông trắng nõn nao lòng người.

“Thầy thực *** đãng chết đi được” Tử Thiên gằn giọng, lập tức biểu tình hung dữ kích thích Mặc Tư.

Mặc Tư mím môi, sắc mặt đỏ bừng,

“Dừng lại đi, tên động dục này”

Lời nói chán ghét mà cử chỉ lại khác một trời một vực, nói hắn dừng lại mà như muốn hắn chà đạp, nói hắn dừng lại mà eo lại cong lên. Tử Thiên luồn tay vào bộ vị hơi râm rỉ nước bên trong, thoái mái vuốt ve tính khí.

Vừa vuốt ve cưng nựng lại nhìn y thoải mái đến muốn khóc, Tử Thiên hận tại sao hắn không thỏa mãn y hơn nữa. Nhìn thứ căng cứng táo bạo kề sát mình kia, hắn bỗng dưng khát khao được đặt nó vào miệng. Khi đó, có thể tha hồ liếm mút, ve vãn.

Cảm nhận đầu lưỡi hắn chạm vào phân thân mình, toàn thân Tử Thiên như có luồng điện giật, không tự chủ điều khiển được tay mà nắm chặt tóc hắn, bờ mông căng tròn luật động theo nhịp điệu, đưa đẩy vào miệng nam nhân khát cầu hắn ăn nhiều hơn nữa. Tử Thiên bóp lấy mông y, liếm từ gốc lên trên, đến đỉnh còn đùa bỡn khuấy lưỡi thật sâu.

Mặc Tư không chịu nổi, ngửa cổ thở dốc, mái tóc đen chảy xuống trán, xuống vành tai đỏ ửng, tiểu huyệt phía sau vì khoái cảm đã nhầy nhụa chất lỏng *** mị, cầu xin nam nhân mau mau thỏa mãn.

Tử Thiên cẩn thận chèn ngón tay vào, nhận thấy chưa gì cả ba ngón thô to của hắn đã dễ dàng ra vào y, không biết nên tức giận hay vui sướng mà đè y ra, dùng nửa thân dưới của mình đặt trước lỗ nhỏ của y, nhẫn nại chưa muốn vào, vẫn đứng ngoài cửa chờ *** dịch chảy ngày một nhiều.

“A,…Ưm, cho tôi đi… Nhanh lên…”

“Cho thầy gì cơ?Em không hiểu?”

“Đồ…Khốn…A…Nh…Nhanh tiến vào”

“Hừ… Đã động tình vậy rồi à?”

Lần này hắn thực sự hết kiên nhẫn, lại có người dưới thân giúp hắn giải tỏa, mà cư nhiên đây lại là người hắn thích. Nâng mông y lên, nhanh chóng đưa phân thân vào, điên cuồng luật động thỏa mãn thú tính. Cắn lên vành tai y, lên cổ y, hai tay đặt eo y dưới thân mình, liên tục ra vào, âm thanh tản mát trong không khí. Mặc Tư dưới thân hắn bị làm đến sướng điên, náo loạn nuốt lấy hắn điên cuồng.

Vách tràng bị hành hạ không thương tiếc, không rõ có phải là do Tử Thiên quá xuất sắc hay Mặc Tư đã mất trí mà mỗi lần hắn chọc ngoáy vào vách tràng, y lại run người lên vì sung sướng, rên rỉ cầu hắn thao mình nhanh, nhanh hơn nữa. Dường như trong tư thế này, quả thật không rõ ai là thầy, ai là trò.

“Nói, thầy thích không?”

“A….Thích”

Thanh âm câu dẫn rõ ràng khiêu khích đối phương, mông lễ nhễ nước rơi xuống ga giường, mùi vị tanh như cá mà lại ngọt đến lạ, cố gắng lao theo chiều vận động của hắn, càng làm càng muốn nhiều hơn.

“Thầy à, thầy là của em” Cố tính kéo dài giọng nói, mỗi động từ tính từ lại ngân dài ra, thổi làn hơi nóng bóng khiến tim người kia đập loạn. Lại nhớ đến việc đang làm trong nhà học trò, Tường Vi vẫn còn ở dưới nhà, Mặc Tư rối loạn, hai tay ráo riết nắm chặt ga giường. Tử Thiên lại không màng chuyện này, bàn tay đưa lên ve vuốt đầu nhũ cương cứng. Có ngón tay chạm vào, đầu nhũ càng giương cao như khuyến khích người ta phạm tội.

“Sâu quá… Sâu quá …Ân a… A a…” Thật muốn được nam nhân này hung hăng chà đạp nhiều hơn nữa!

Thấy y thỏa mãn như vật, Tử Thiên có chút tức tối xoay người y lại, rút côn thịt ra, đặt chân y lên vai, từ từ liếm lớp thịt trắng nõn nơi đùi dính những dịch thể, vừa liếm vừa quan sát nhìn y hổn hển, bờ môi khép hờ, bàn tay ngửa ra yếu đuối. Sau cùng, vẫn không nhịn được trước ánh mắt mê loạn của hắn chạy rạo rực khắp người mình, y đứa ngón tay xuống dưới tiểu huyệt, dùng ngón tay tách ra, cong eo lên ngây dại, “Đây…Chỗ này…Cho tôi…”

“Thầy a…” Tử Thiên khẽ cười, nửa nham hiểm nửa nham hiểm hơn, kéo người y sát rạt lại mình, khứu giác nhạy bén ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi ướt át của hai thân thể cọ xát lẫn nhau.

Sắc mặt của Mặc Tư đỏ ửng, đầu nhũ trước ngực bị ma sát cao.

Tử Thiên hài lòng nhìn y bị mình mê muội. “Nói, thầy thích được thao”.

Vách tràng bị ép đến đỉnh điểm, lại còn bị học sinh cá biệt ép nói ra những lời thô thiển, Mặc Tư chịu không nổi lắc đầu, không dám nhìn thẳng mắt hắn. Tử Thiên phát cáu bóp lấy cằm y, thân dưới chậm thật chậm rút ra, từ từ thong tha.

“Không được… ” Mặc Tư theo quán tính đưa đẩy mông mình, song vẫn không thể thỏa mãn. Cằm bị bóp chặt, thân mình lụi xơ ngã ngửa ra, nhìn thấy những vệt nhầy trên da thịt hắn, sắc mặt lại càng hồng lên gợi cảm.

“Nói”

Tử Thiên vòng tay qua cổ hắn, ráo riết, “Ưm…Thích được thao, thích được Tử Thiên thao”

Côn thịt nghe vậy lên sung sướng đâm vào vách tràng nóng bỏng, chọc ngoáy không ngừng.

Vách tràng co rút lại mang đến khoái cảm làm cho Mặc Tư rên rỉ, côn thịt cắm sâu vào tiểu huyệt. Luật động điên đảo thần hồn ngừng không được, hai chân Mặc Tư ngày càng giang rộng nghênh đón hắn. Tốc độ kịch liệt không ngừng, tiếng lạch bạch dày đặc đến mờ mịt. Bị chèn ép như vậy, Mặc Tư mới sung sướng bắn ra dịch thể.

Tử Thiên nhếch miệng, còn chưa thỏa mãn, kéo y ra làm tới tấp.

Qui đầu đâm chọc điểm mẫn cảm, chơi đùa  y phát dại. Giao hợp thêm một lần mập hợp, Tử Thiên còn chưa thỏa mãn, còn muốn được y nuốt lấy nửa thân dưới, khóc lóc cầu xin chỉ có hắn được thao y. Nhìn vẻ mặt *** dục của y nằm dưới, Tử Thiên nhịn không được hôn lên môi y, nụ hôn sâu và nhớp, nước chảy dài khóe miệng, theo run rẩy kịch liệt ra sau vành tai.

Càng hôn, phía dưới càng mạnh mẽ đâm vào, khiến Mặc Tư không biết đây đã là lần thứ mấy, cứ triền miên như vậy, được hắn cưng chiều chà đạp mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.