CHƯƠNG 7
Khi Mặc Tư tỉnh dậy, y lờ mờ cảm nhận được ngón tay thon dài của đàn ông đang ve vuốt mặt mình.
Tử Thiên dịu dàng nhìn y, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Này…” Mặc Tử nheo mắt, hơi khản giọng.
“Hm?”
“Nhớ đừng tố cáo tôi đấy”
Haha, nghe y nói, hắn cười, mắt long lanh như trẻ con, nhẹ nhàng dịch đến, hôn lên trán y, ừm.
o0o
Tử Thiên gần đây thường hay lơ đãng hắn chồng cằm, ánh mắt vô định, khóe môi khẽ nhếch lên, cây bút trong tay rơi từ lúc nào không biết.
Mặc Tư vẫn thường làm ngơ trước Tử Thiên y quay đầu, lảng tránh ánh mắt của hắn, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy cơ thể mảnh mai ấy khẽ run lên và gò má thoáng ửng hồng.
Mỗi lần không có ai, Tử Thiên vẫn thường nhân cơ hội nhá vành tai y, âu yếm cắn lên cổ, hai tay giữ chặt eo, em thích thầy, Mặc Tư, Mặc Tư…
Y vẫn phản kháng hắn bằng nhiều cách, thô bạo, điềm đạm, sau cùng vẫn để môi hắn chạm môi mình. Mặc Tư không chán ghét hắn, nhưng y chắc chắc không thừa nhận mình thích làm tình cùng đàn ông.
Cuối tuần, hắn thường đến nhà y. Những buổi học kéo dài đến một giờ sáng, Mặc Tư sau này không bao giờ có thể nhớ rõ bọn họ đã học gì, nhưng y có thể mường tưởng lại khung cảnh ấy. Ngôi nhà tầm thường của một giáo viên, hai lon bia trên bàn, Tử Thiên luồn tay vào tóc mình, miệng cười sảng khoái đến tận tai, kể chuyện cho y nghe, vốn sống của một thiếu niên chừng ấy tuổi vậy mà cũng không tệ. Và vài lần, Mặc Tư chợt giật mình, có gì đó trong con người này vỡ ra, y cảm thấy mình có thể nghe hắn luyên thuyên rất nhiều, có thể ngắm nhìn gương mặt khôi ngô phảng phất nét trẻ con này, cùng hắn ở bên, ngày này qua ngày khác.
“Tử Thiên, cậu định thi trường nào?”
“Trường X”
“Trật chắc rồi”
Tử Thiên cười, cọ má vào gương mắt thanh tú của y, em muốn thật thành đạt, khi đó, em có thể ở cùng thầy. Mặc Tư hơi ngửa cổ ra phía sau, cười cười không thành tâm. Đôi lúc y không hiểu, là hắn ngây ngô hay cố tình tỏ ra như vậy, chuyện này ngay từ đầu đã chẳng nghiêm túc, chẳng hiểu sao đến bây giờ vẫn chưa kết thúc. Y đưa tay vuốt ve gương mặt khôi ngô kia, có chút thương hại.
Đêm tối, hai người sát gần nhau, mùi bia nồng nặc, ánh đèn sáng trưng.
Hắn là một người thu hút,gương mặt, thần thái. Mặc Tư đăm chiêu nhìn đồng tử nâu đặc quánh. Sau này, khi cậu lớn lên, trưởng thành hơn, chính chắn hơn, cậu sẽ lập gia đình, sẽ có con, cậu sẽ yêu chúng rất nhiều. Khi đó, tôi chỉ là một chút kí ức vụn vặt bên đường, một cái bóng đen mờ nhạt trong cuộc đời của cậu.
Tử Thiên vùi đầu vào cổ y, rối rắm lẩm bẩm, thầy là người đầu tiên.
…
“Mặc Tư, cậu sao lại có biểu cảm như vậy?” Lâm Huyền nheo mắt nhìn y.
Mặc Tư im lặng, khẽ nhếch lông mày nhìn hắn, im lặng chẳng nói, quay đầu âm thầm nhìn ra cửa sổ.
Lâm Huyền biết ý, cũng chẳng hỏi tiếp, chỉ nhắc nhớ, “Đừng lo lắng nhiều quá”
Từ trước đến nay, Mặc Tư luôn cảm thấy Lâm Huyền có chút khó hiểu, hắn lắm chuyện đa sự, nhưng y chẳng biết gì về hắn hắn thô lỗ đồi bại, nhưng cũng tinh tế đến khó tin hắn luôn than phiền về nghề giáo, nhưng ngay từ đầu đã có vô số lựa chọn. Y chưa bao giờ để ý hắn, không phải vì y vô tâm, mà vì hắn luôn cố giữ khoảng cách mơ hồ đó. Cảm giác bản thân có lỗi với người này, y mới khẽ mở lòng,
“Lâm Huyền, nhớ Tử Thiên không?”
“Ừm, thì sao?”
“Tôi đau đầu với nó quá”
“Vậy à? Nghe nói nó đang thích ai đấy, dạo này ngoan hẳn lên”
“Sao anh biết?”
“Bọn nữ sinh kể lể” Lâm Huyền âm trầm, thoáng thấy ánh mắt y thay đổi, liền ghé sát, hạ thấp giọng, “Đám họ Vương đó, chẳng quan tâm đến con cái gì, có cả chục đứa nhưng chỉ có một thằng con chính thống, lại ném vào trường này một đống tiền như vậy, thế giới này thực sự loạn rồi”
“Chỉ có một người con chính thống?”
“Cậu không biết thật sao? Ờ, chỉ có mỗi nó”
Hình ảnh xinh đẹp ma mị của Tường Vi bỗng xẹt nhanh qua trí nhớ của Mặc Tư, gương mặt càng nặng nề thêm mấy phần.
Tử Thiên đứng từ phía ngoài, nhìn hai thầy giáo thân mật với nhau như vậy, lỗ tai có nóng lên vì ghen tị, môi hơi bĩu ra, chỉ đến lúc Mặc Tư vô tình quay đầu lại, hắn mới ngô nghê nhoẻn miệng cười.
…
Tử Thiên lẽo đẽo theo y về đến tận nhà. Tâm trạng của Mặc Tư vốn dĩ không tốt, y chẳng nói chẳng rằng, âm trầm đi trước.
“Mặc Tư…”
“Kính ngữ”
“A… Thầy Kim, em…”
“Thầy Kim, lâu quá không gặp”
Tử Thiên còn chưa kịp mở miệng, phía bên kia một giọng nam trầm khác đã vang lên.
Mặc Tư giật mình nhìn sang, trên khuôn mặt thanh tú có chút kinh ngạc xen lẫn sợ hãi mơ hồ, tuy vậy vẫn nở nụ cười duyên dáng,
“Tiểu Phúc…”
“Em chào thầy… A, đây là vợ em, Mĩ Mĩ”
Một chàng trai cao ráo rạng rỡ hiện diện, bên cạnh là một người con gái xinh đẹp như đóa hồng nhung. Tử Thiên bỗng cảm giác trong lòng tràn đầy chán ghét.
Hắn quan sát Mặc Tư, gương mặt kia chợt trở nên cứng ngắc, ấp úng không biết nói sao.
Từ trong tận tâm can, Tử Thiên biết, có chuyện không lành vừa xảy ra.
Bỗng dưng tất cả rối tung, người trước mặt như có như không, Tử Thiên bắt đầu nun nấu tức giận kinh hoàng.