CHƯƠNG 9
Tử Thiên sau lần đánh ghen ngoạn mục ấy liền tỏ ra vô cùng cao hứng, càng ngày càng cảm thấy bản thân gần gũi hơn với người kia hơn.
Sau giờ học, hắn sẽ lén lút đi mua vài đồ dùng y nhờ, tranh thủ đến nhà y, chực sẵn ở cửa, thấy Mặc Tư như chó thấy chủ, nhất định phải sờ eo một chút mới chịu buông tha.
Đám Nông Thần Ngọc Diệp cũng chẳng thèm gọi điện quấy nhiễu hắn như ngày trước, cứ nhìn biểu cảm của hai tên đó thì cũng đoán được tình hình ra sao. Thần lại một bước là Diệp sẽ cho hắn một cước.
Thi thoảng, Mặc Tư vẫn tế nhị đề cập đến chuyện gia đình Tử Thiên. Hắn rồi cũng vò tóc trả lời đôi câu. Chuyện Tường Vi thật ra vẫn chẳng hề rõ ràng nhưng y chẳng muốn làm khó hắn, đành cười nói đôi câu rồi cho qua.
Ôn thi ngày một vất vả, Tử Thiên ngoài vùi đầu học ra chẳng còn cách nào khác. Đêm đến Mặc Tư luônđặt một suất hải sản hai người, thầy trò vừa ngấu nghiến vừa học bài.
Ti vi thời sự lại vận động người dân nhân ngày thi cử, học sinh lo đến nhốn nháo, chưa gì đã kéo nhau vào bệnh viện trên trang nhất báo lá cải còn có hình học sinh ưu tú vừa nằm giừơng bệnh vừa đọc quyển sách ba trăm trang.
Mặc Tư tuy nổi danh dạy tốt nhưng cũng phải vắt chân lên cổ mà chạy. Học sinh trường chuyên ôn thi từ cuối năm lớp mười một, ấy thế mà Tử Thiên cuối mười hai mới bắt đầu vào cuộc. Tư chất hắn tuy không tồi nhưng để so với năng lực của học sinh hiện nay thì khó mà nói trước được.
Các học sinh khác trong lớp nhìn Tử Thiên mà cũng thấy choáng. Đến nước này, ai ai cũng chăm chỉ học rồi. Một lớp học luôn vô tổ chức mất trật tự ấy thế mà im re không một tiếng động, kể cả khi trống đánh ra chơi cũng chỉ nghe được tiếng sột soạt của giấy.
Cuối mười hai, tức chỉ còn độ một tháng nữa là thi, bạn bè có thân thiết đến đâu cũng hóa thành vật cản trở trước mặt. Kẻ như Tử Thiên cũng hiểu, đây là cơ hội duy nhất. Một đêm Mặc Tư bắt hắn làm hết một quyển sách luyện đề, ngày nghỉ thì làm ba quyển, tính đến gần ngày thi thì Tử Thiên chỉ chợp mắt được vài tiếng.
Sau cùng, ngày trước khi thi, Mặc Tư bắt hắn cùng mình đi dạo, ăn uống bổ dưỡng một chút, về nhà y ngủ lúc mười giờ.
…
Ngày thi cử xong Tử Thiên như được phát tiết một trận, lôi đám bạn Nông Thần Ngọc Diệp nhậu nhẹt từ chỗ này đến chỗ khác, hát hò sảng khoái. Một giờ sáng, cả lớp cùng nhau ùa đi ăn thịt heo nướng, chủ quán dĩ nhiên thừa hiểu đây là mùa kinh doanh nên rất sảng khoái chào mừng.
Uống xong bốn chai rượu, ai ai cũng ngà ngà, thực ra rượu cũng không mạnh lắm, nhưng ít bữa nào lại có thể sảng khoái nốc cạn đến từng giọt cuối cùng như vậy.
Bất ngờ, Nông Thần chẳng hiểu sao đập mạnh bàn, mặt mày đỏ ửng đứng lên lèm bèm,
“Hôm nay ngày cuối…hức…tôi cũng muốn thông báo…hức…người yêu của tôi”
Cả lớp vỗ tay.
“Ngọc Diệp”
Nói xong, liền quay hẳn người sang tặng cho đối phương một nụ hôn sâu. Kẻ kia đang mơ màng không kịp phản kháng cũng ngây ngô để mặc tên ma men làm càn trước bàn dân thiên hạ.
Cả lớp chết đứng.
Tử Thiên trợn tròn mắt nhìn.
Đâu đó trong đám đông bỗng cất tiếng nói,
” Tưởng gì, bọn này biết lâu rồi, Tử Thiên còn đang hẹn hò với thầy Kim kia kìa”
Lần này Tử Thiên nghẹn suýt chết.
“Cái lớp này toàn hủ nữ với gay lọ thôi, không biết sao? Chẳng có đứa nào ở đây thẳng đâu”
Một lũ người sốc toàn tập.
Sau đó là một màn tâm sự kể lể tôi thích cậu từ lâu, rồi thì tôi là gái nhưng chỉ thích con gái nam tính người khác thì vấn vít khăn bàn mà rống lên, tôi tưởng các cậu là thẳng, ai ngờ ra nông nỗi này.
Cảnh tượng hỗn độn không tả nổi, đến hơn hai rưỡi sáng thì mỗi người mỗi nơi, sụt sùi có duyên ắt sẽ gặp lại, sau đó nôn thốc nôn tháo.
Tử Thiên một mạch bắt xe đến nhà Mặc Tư, đập cửa ầm ĩ, vừa nhìn thấy y mở cửa, vội vàng bước ra thì đã ôm chầm lấy.
Sau đó, ngủ gục trên người y.
. . .
Cả tháng liền sau đó là chờ đợi.
Khi kết quả có trên mạng, lượt truy cập gây tắc nghẽn giao thông, phải rất lâu sau mới xem được.
Hắn đậu, hơn nữa, là thứ hai mươi.
Đáng lẽ phải vui mừng, nhưng Tử Thiên lại cảm thấy thiếu vắng vô cùng.
Hắn mãn nguyện thở dài một hơi, gọi điện cho Mặc Tư,
” Thầy à, em đậu rồi”
“Chúc mừng cậu”
“Vậy tối nay…”
“Chúng ta chấm dứt đi. Tôi nghiêm túc đấy, chúc mừng cậu đã đậu, cố gắng học, đừng chểnh mảng như cấp ba nữa”
” Cái…”
“Tút…tút…”
Tử Thiên ngơ ngác không biết phản ứng ra sao, chính hắn cũng cảm thấy bản thân đang bị bóp nghẹt.
Ngày vui nhất đời người…