Người phụ nữ ranh mãnh
*
Hàng mi dài của Khương Chiếu Tuyết thoáng run, ý cười nơi khóe môi đọng lại, không trả lời ngay.
Trong khoảng không vô tận, tầng ngăn cách cứng rắn vừa bị lãng quên dường như lại xuất hiện trong im lặng.
Vẻ mặt Sầm Lộ Bạch vẫn dửng dưng. Cô ôn tồn nói:“ Tiểu Dao và tôi dự định thuê một chiếc ô tô tại địa phương, sau đó thuê tài xế và hướng dẫn viên du lịch. Hai người bọn tôi đã lên lịch như thế, nếu có thêm người khác thì vẫn sẽ như vậy. Nhưng nếu em có việc riêng hoặc không sắp xếp được thời gian thì cũng không sao đâu.”
Dĩ nhiên Khương Chiếu Tuyết có thể nghe ra cô đang đưa cho nàng bậc thang.
Trong lúc nàng do dự, Sầm Lộ Bạch đã đảo mắt sang nơi khác. Cô bước vài bước, đứng bên cạnh lan can đá và nhìn đám đông nhộn nhịp trên đường núi. Như thể đây thực sự chỉ là thuận miệng nhắc đến, không quan tâm liệu nàng có đồng ý hay không.
Khương Chiếu Tuyết nhận thấy độ cong trên đôi môi đỏ mọng của cô vẫn chưa phai đi. Nhưng không hiểu vì sao, nàng chỉ nhớ đến tiếng thở dài của Sầm Lộ Bạch vào cái đêm mà cô ôm chầm lấy nàng sau khi say.
Nàng luôn cảm thấy Sầm Lộ Bạch là một người thừa ôn hòa, thiếu sự thân thiết và khó gần. Nhưng khi ngẫm lại, nàng không biết rằng bản thân mình có giống như cô không. Nếu tỏ ra quá khách sáo, đôi khi sẽ trở thành một sự vô lễ.
Khu vực Cam Nam rộng lớn, dân cư thưa thớt, các điểm tham quan thường cách xa nhau. Nếu muốn có một trải nghiệm vui chơi thú vị tại đây thì phải di chuyển bằng ô tô. Nàng không biết lái xe nên chỉ có thể thuê một người lái xe địa phương. Ở một mình sẽ không an toàn và cũng không dễ tìm được một người bạn có thể đi cùng mình. Đi du lịch theo đoàn cũng không hề dễ dàng gì, nếu bắt buộc phải ở cùng người lạ sẽ lại càng khó chịu hơn. Khương Chiếu Tuyết không muốn trải qua những chuyện này, vì vậy đã tạm hoãn kế hoạch của mình lại.
Có vẻ như lựa chọn tốt nhất là đi cùng Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao.
Nàng buông bỏ một chút gánh nặng, đứng bên cạnh Sầm Lộ Bạch, cùng cô ngắm nhìn nơi xa xăm và nhẹ nhàng đáp lại:“ “Không, chỉ là em sợ sẽ gây phiền phức cho hai người thôi.”
Sầm Lộ Bạch nhìn vào nàng, sóng mắt khẽ dao động:“ Vậy nếu bọn tôi không cảm thấy em phiền thì sao?”
Khương Chiếu Tuyết chớp mắt và nói một cách đầy chân thành:“ Em đây cảm thấy vui còn không kịp nữa là.”
Sầm Lộ Bạch khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư. Quả nhiên, cô đang nghi ngờ tính xác thực của câu nói này.
Hai má Khương Chiếu Tuyết bắt đầu nóng lên, suýt chút nữa đã không nhịn được cười. Nàng tự hỏi tại sao trước đây nàng chưa bao giờ nhận ra Sầm Lộ Bạch lại là một người phụ nữ thích trêu chọc người khác như vậy.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, ngoảnh đầu nhìn về phía chân núi. Lúc đang định đổi chủ đề mới, ánh mắt nàng thoáng dao động, rồi lại dán chặt vào một nơi nào đó.
Với khoảng cách trên dưới vài mét vuông, một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, đội mũ nồi và một người đàn ông mang kính, đeo chuỗi hạt bằng gỗ cẩm lai lá nhỏ trên cổ tay đang bước về phía trước.
Hai người nắm lấy tay nhau, vừa nói vừa cười, trông rất hạnh phúc.
Khương Chiếu Tuyết nhận ra đó là người trong lòng của Dung Trĩ - nữ diễn viên Đàm Thù Như và bạn trai của cô ấy.
Nàng nghĩ đến chuyện vài ngày trước, Dung Trĩ vẫn còn do dự khi hỏi nàng:“ Bộ phim truyền hình mới của Đàm Thù Như sắp khởi quay rồi. Cô ấy hỏi tôi liệu tôi có muốn đến đoàn làm phim của cô ấy một khoảng thời gian với tư cách là nhà biên kịch cá nhân của cô ấy để tham gia vào quá trình sửa đổi kịch bản cuối cùng không. Cậu nghĩ tôi có nên đi không?”
Khương Chiếu Tuyết thở dài trong vô thức.
Sầm Lộ Bạch nhận ra điều gì đó. Ánh mắt cô cũng dừng trên người người phụ nữ có dáng vẻ nổi bật hơn nhiều so với những người xung quanh.
“Có chuyện gì vậy?” Cô khẽ hỏi.
Khương Chiếu Tuyết hoàn hồn, mỉm cười và nói:“ Không có gì đâu, hình như em vừa nhìn thấy một minh tinh.”
Sầm Lộ Bạch nhìn thêm một lần nữa và nhận ra đó là ai. Sau vài giây im lặng, cô hiếm hoi nhận xét về đời tư của người khác: “Trông họ không giống em cho lắm.”
Khương Chiếu Tuyết không phản ứng lại và hỏi trong vô thức:“ Hửm?”
Sầm Lộ Bạch giơ cổ tay lên và nhìn đồng hồ:“ Gần mười giờ rưỡi rồi, trở về thôi.”
Khương Chiếu Tuyết:“...”
Nàng bước sau Sầm Lộ Bạch nửa bước và có thể mơ hồ nhìn thấy tư thế đĩnh đạc và trang nghiêm của Sầm Lộ Bạch. Dần dà, nàng mới phản ứng lại. Có phải Sầm Lộ Bạch cảm thấy xấu hổ khi buôn chuyện sau lưng người khác không?
Loại ý tưởng này rất mới lạ, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy sự tương phản này rất đáng yêu. Khương Chiếu Tuyết mỉm cười, nàng nhận ra ấn tượng trước đây của bản thân về Sầm Lộ Bạch thực sự quá quy củ và hời hợt.
Cả hai vội vã đến thiền đường để tham dự khóa học trước mười giờ ba mươi. Chỉ có Khương Chiếu Tuyết vào trong, còn Sầm Lộ Bạch trở về thiền xá để nghỉ ngơi.
Năm giờ chiều, khóa tu học cuối cùng trong một ngày một đêm cũng đã hoàn thành. Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao ăn tối tại một nhà hàng chay dưới chân núi, sau đó cùng nhau trở về Bắc Thành.
Liên Hân trực tiếp lái chiếc xe hôm qua Khương Chiếu Tuyết và Sầm Dao ngồi về nhà. Trong khi Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao ngồi xe do Uông Bình lái. Vì Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao sẽ đi đường vòng đến công ty để giải quyết công việc, nên Sầm Lộ Bạch đã bảo Uông Bình đưa Khương Chiếu Tuyết về tiểu khu để nghỉ ngơi trước.
Tại hàng ghế sau, Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch ngồi cạnh nhau. Thỉnh thoảng, Sầm Dao cũng sẽ ngoảnh đầu lại để trò chuyện. Tuy mất hơn hai giờ lái xe, nhưng vì bầu không khí có Sầm Dao nên cũng không buồn tẻ cho lắm. Khương Chiếu Tuyết cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng chốc đã đến nơi nàng và Sầm Lộ Bạch chung sống.
Uông Bình xuống xe và mở cửa cho Khương Chiếu Tuyết. Sầm Lộ Bạch cũng bước xuống cùng. Không đợi Uông Bình vòng ra sau cốp xe để lấy đồ, Sầm Lộ Bạch đã tự mang hai hộp quà trong cốp xe ra rồi đứng bên cạnh Khương Chiếu Tuyết.
Cô đưa phần tay cầm chắc chắn nhất của hộp quà cho Khương Chiếu Tuyết và mỉm cười rạng rỡ:“ Không biết cô chú thích hương vị nào nên tôi đã mua mỗi thứ một ít. Núi Thanh Phong không có gì đặc biệt ngoại trừ trà và bánh chay, hy vọng cô chú sẽ không ghét bỏ thành ý của tôi.”
Lúc nhìn vào bao bì của hộp quà, Khương Chiếu Tuyết liền biết giá thành không hề rẻ.
Nàng định từ chối, nhưng Sầm Lộ Bạch đã đi trước một bước. Cô bình thản nói:“ Cũng không đắt lắm đâu, hy vọng sẽ không thất lễ.”
Khương Chiếu Tuyết có thể nghe thấy âm bội trong lời nói của cô—— đây là nghi thức.
Cô vẫn luôn lịch sự và chu đáo như vậy. Chẳng trách bố mẹ nàng không mấy xem trọng hôn nhân đồng giới, nhưng họ lại đối xử rất ôn hòa với cô.
Sầm Dao vẫn luôn hóng hớt. Khương Chiếu Tuyết biết rằng mình không có lý do gì để từ chối, vì vậy nàng đành phải nhận lấy. Sau đó, nàng dặn dò cô như một người yêu bình thường:“ Nhớ chú ý an toàn.”
Sầm Lộ Bạch nhàn nhạt đáp lời nàng:“ Ừm, em cũng ngủ sớm đi, không cần đợi tôi đâu.”
Khương Chiếu Tuyết đồng ý.
Lúc Sầm Lộ Bạch lên xe, Khương Chiếu Tuyết liền xoay người lại và bước vào tiểu khu.
Xung quanh lặng yên, mãi cho đến khi Khương Chiếu Tuyết biến mất trong màn đêm vô tận, chiếc Maybach mới tiếp tục lăn bánh.
Bầu không khí trong xe không còn nhẹ nhàng như trước. Sầm Lộ Bạch tắt đèn xe và nhắm mắt nghỉ ngơi. Ý cười trên mặt Sầm Dao hoàn toàn biến mất. Cô ấy xoay người, ló đầu ra khỏi ghế phụ, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng:“ Chị, chị ổn chứ?”
Sầm Lộ Bạch nhàn nhạt nói:“ Chị không sao.”
Cô mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Sầm Dao và hỏi:“ Tại sao nhất định phải bảo Mông Mông đi cùng em?”
Mông Mông là nickname ở nhà của Khương Chiếu Tuyết.
Sầm Dao biết rằng vấn đề này vẫn chưa kết thúc. Cô ấy cúi đầu, rụt rè trả lời:“ Em không muốn cho Sầm Đỉnh có cơ hội nổi bật hơn. Chị cũng biết đấy, ông nội sẽ không hài lòng khi em đại diện nhà họ Sầm đến đấy. Nếu chị không đi, chị dâu cũng không đi, Sầm Đỉnh sẽ nắm lấy cơ hội này để tiếp tục lấy lòng ông nội.”
Hiện tại, người ngoài đều cho rằng Sầm Hán Thạch là người chí công vô tư và đều xem trọng hai đứa cháu của mình. Nhưng Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao đều biết rằng từ đầu đến cuối, Sầm Hán Thạch luôn ưu tiên việc chọn cháu trai của dòng tộc làm người thừa kế nhà họ Sầm hơn.
Cho dù đó là Sầm Tiềm lúc trước hay Sầm Đỉnh của hiện tại.
Cô ấy chỉ là một viên đá tảng trên hành trình đi đến thành công của bọn họ.
Tuy nhiên, sự trưởng thành của Sầm Lộ Bạch lại đi chệch hướng so với mong đợi của Sầm Hán Thạch. Tài năng xuất chúng và cách đối nhân xử thế chu đáo của cô đã khiến Sầm Hán Thạch nhận ra rằng con dao có thể là một thanh đao tốt, viên sỏi cũng có thể trở thành viên ngọc quý. Lúc này, ông ấy mới chịu xem trọng cô. Nhưng nếu chọn cô, ông ấy sẽ cảm thấy không cam lòng, nhưng bỏ đi thì thực sự đáng tiếc, nên lúc nào cũng đứng trong cục diện lỡ leo lên lưng cọp, khó lòng bước xuống được.
Mặt mày ôn hòa vốn có của Sầm Lộ Bạch bỗng trở nên lạnh lùng và uy nghiêm, khiến bầu không khí chùng xuống:“ Trước kia chị từng nói gì với em?”
“Chị đã nói không nên kéo chị ấy tham gia vào những việc này.” Sầm Dao vẫn luôn ghi nhớ kỹ. Cô ấy ngoan ngoãn nhận lỗi:“ Chị, em sai rồi, sau này em sẽ không làm như thế nữa.”
Sầm Lộ Bạch xoa xoa ấn đường, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
Sầm Dao nhìn chằm chằm vào cô. Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói:“ Chị, Trang Tâm Vân muốn dẫn Sầm Tham về đón Tết đấy.”
Trang Tâm Vân là vợ của Sầm Quan Sơn, mẹ của Sầm Tiềm, bà của Sầm Tham và cũng là mẹ trên danh nghĩa của Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao. Bảy năm trước, Sầm Tiềm bị trục xuất ra khỏi nước, Trang Tâm Vân yêu thương con trai của mình nên đã ra nước ngoài cùng hắn.
“Em không biết bọn họ sẽ lại muốn giở trò gì.” Sắc mặt Sầm Dao bỗng trở nên nghiêm trọng.
Sầm Lộ Bạch không mở mắt ra. Ánh đèn nhấp nháy phía ngoài cửa sổ xe phản chiếu lên gương mặt trắng như ngọc của cô, tạo thành những vệt mờ ảo.
“Về thì cũng đã về rồi.” Giọng điệu của cô vẫn không hề gợn sóng. Cô nhắc nhở Sầm Dao:“ Hắn không phải là một người anh em tốt, nhưng chúng ta là những người cô tốt.”
Dường như Sầm Dao nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy đành thở dài đầy bất lực.
Khoang xe lại trở nên yên tĩnh.
Nửa phút sau, trong xe đột nhiên vang lên tiếng rung của điện thoại di động. Tiếp theo, tiếng chuông nhắc nhở tin nhắn từ Weibo vang lên.
Sầm Lộ Bạch mở mắt ra và nhìn xuống, liền thấy tin nhắn WeChat Khương Chiếu Tuyết vừa gửi đến.
Nàng nói: “Quên chưa nói. Chúc mừng năm mới.”
Những cảm xúc thuộc về những đổi thay của nhân gian dần quay về trong ánh mắt của Sầm Lộ Bạch. Vẻ mặt cô bỗng trở nên dịu dàng và trả lời Khương Chiếu Tuyết:“ Chúc mừng năm mới.”
Trong một hộp thoại nhắc nhở khác, là thông báo đổi mới Weibo hiếm thấy của Khương Chiếu Tuyết. Cũng có rất ít người biết việc chủ nhân của Weibo này đã đăng thông báo mới.
Trên Weibo, nàng đã cập nhật một bức ảnh. Bức ảnh được chụp vào tiết trời chạng vạng trước khi xuống núi. Cả hai đứng trong thiền xá và cùng nhau chờ Sầm Dao và Liên Hân tại lối vào. Khương Chiếu Tuyết đã chụp ảnh mận đỏ trong nền tuyết trắng bằng điện thoại di động của mình.
Ghi chú bên lề là: Chúc mừng năm mới.
Sầm Lộ Bạch chăm chú nhìn vài giây, sau đó chụp màn hình lại.
“Dao Dao, em liên hệ với những người ở núi Thanh Phong và hỏi xem cây mận bên ngoài nhà thiền có thể chiết cành được không đi.” Cô giao việc cho Sầm Dao.
“Hả?”
Khóe môi Sầm Lộ Bạch vẽ nên một vòng cung nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại rất trầm tĩnh, giống như đang phản ứng lại sự ngạc nhiên của cô ấy.
Sầm Dao:“...”
Cái gì thế này?!
À! Cô ấy hiểu rồi! Chắc chắn có liên quan đến chị dâu!
--
Tác giả có lời muốn nói:
Cây mận mộc: Không phải, tui chỉ là một cái cây nhỏ╯ ^ ╰
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.