Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 7: Chương 7




Một chuỗi dối trá

*

Nơi Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch sống cùng nhau là một căn hộ lớn dưới ánh trăng sáng lạnh lẽo thuộc Quân Đình Vân. Sau khi Khương Chiếu Tuyết đăng lên Weibo, nàng đã vào trang tin nhắn nền sau một thời gian dài vắng bóng.

Hộp thư riêng chứa đầy tin nhắn chưa đọc, nếu đọc sơ qua, hầu như đều là độc giả hỏi han: Đại Đại, bao giờ cô mới viết truyện mới thế? Đại Đại, vẫn chưa đăng truyện mới à? Đại Đại, cô không viết nữa sao?

Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết khẽ dao động. Nàng dừng lại vài giây, sau đó rũ mi mắt, không trả lời bất kỳ tin nhắn nào và thoát khỏi Weibo.

Nàng thay quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa, thả lỏng cả cơ thể vào bồn tắm.

Ít ai biết rằng nàng cũng là một tác giả văn học mạng nghiệp dư. Năm đó, sau khi gặp Dung Trĩ và được cô ấy khuyến khích, nàng đã đăng ký một tài khoản internet. Nhằm để bản thân xả stress, nàng đã viết những câu chuyện và nhân vật mà mình tưởng tượng trong nhiều năm thành những dòng văn bản và viết vài cuốn tiểu thuyết lịch sử dài ngắn khác nhau.

Lúc đầu, chẳng có ai buồn đọc. Bản thân nàng cũng thích hương vị tự tìm thú vui cho bản thân, nhưng vì sự đồng cảm độc đáo, khuôn mẫu hoành tráng, ngòi bút tinh tế và nền tảng lịch sử vững chắc, nàng đã dần được một số ít độc giả tìm hiểu. Họ tôn sùng nàng như báu vật, một truyền mười, mười truyền trăm. Đến khi viết cuốn tiểu thuyết thứ ba, nàng đã tích cóp được rất nhiều danh tiếng và trở thành một trong những nhà văn mới nổi tiếng nhất trong giới viết lách này.

Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.

Ở tuổi 24, một năm sau khi nàng và Minh Nghiên hẹn hò, bố của Minh Nghiên gặp tai nạn và cần một khoản tiền phẫu thuật. Nàng đã bôn ba để tìm người liên hệ với công ty mà nàng từng từ chối một năm trước, đồng thời bán ra bản quyền điện ảnh và truyền hình đầu tiên trong đời.

Nàng chỉ là một cô gái non nớt, tiêu tiền vội vàng. Lúc hợp đồng còn chưa ký xong, nàng đã bán tác phẩm yêu thích nhất của mình ra ngoài.

Độc giả rất háo hức mong chờ, nàng cũng tự tin rằng việc một mũi tên giết hai con nhạn là điều rất tốt.

Nhưng nó đã phản tác dụng, và những sự lo lắng canh cánh trong lòng nàng đã trở thành sự thật.

Một tháng sau khi Minh Nghiên kết hôn, nàng nhận được mẫu kịch bản từ công ty điện ảnh và truyền hình. Trong kịch bản, câu chuyện lịch sử của nàng đã bị thay đổi thành nhiều mảnh nhỏ. Nhân vật chính của nàng bị thay đổi đến mức không thể hình dung ra. Nhưng vì các điều khoản của hợp đồng mà nàng đã ký lúc đầu, thậm chí nàng còn không thể phản đối được câu nào.

Nàng không thể đối mặt được, cũng không biết phải trút bỏ những nỗi đau này cùng ai.

Kể từ đó, nàng không hề động vào ngòi bút, cũng chẳng viết bất kỳ một câu chuyện tình yêu nào nữa.

Mặt nước 'ào ào' vài tiếng, nàng đứng dậy khỏi bồn, để không khí lạnh tràn vào phổi. Nàng lau mặt, cứ để dòng nước róc rách chảy xuống mái tóc hơi xoăn của bản thân. Nàng lấy điện thoại di động cạnh bồn tắm và nhắn tin cho mẹ mình: “Con sẽ về nhà vào trưa ngày mốt.”

Người mẹ Tôn Thanh trả lời tin nhắn rất nhanh:“ Ừm, mẹ sẽ nấu cơm cho con.”

Khương Chiếu Tuyết khựng lại, nhưng không từ chối.

Kể từ khi bố mẹ phát hiện ra chuyện hẹn hò của nàng và Minh Nghiên, nàng rất ít khi trở về nhà. Thời gian đầu, hôn nhân đồng giới vẫn chưa được hợp thức hóa, sau khi bố biết nàng thích phụ nữ, ông đã gây gổ với nàng và buông những lời cay độc như 'mày cút đi, đừng trở về nữa'. Nàng giận dỗi, thực sự không về nhà suốt nửa năm. Sau này, khi hôn nhân đồng giới được thông qua, nàng cũng đi du học nên không hề trở về. Sau đó, nàng chia tay với Minh Nghien và kết hôn với Sầm Lộ Bạch. Gia đình cũng ngấm ngầm không nhắc đến những cuộc cãi vã trước đây, nhưng thực sự đã có một số vết nứt không tài nào xóa nhòa được.

Nàng vuốt đầu ngón tay, mở ứng dụng và chọn bài hát, sau đó thả mình vào thế giới rỗng tuếch.

*

Trưa ngày thứ tư, trời quang mây tạnh, lớp tuyết mỏng vẫn còn vương trên nhánh cây vào ban đêm tại Bắc Thành đều biến mất không thấy tăm hơi.

Khương Chiếu Tuyết ngồi trong văn phòng giảng viên hướng dẫn để duyệt bài tập được giao cho sinh viên chính quy. Sau khi làm xong công việc của trợ giảng, nàng xách ba lô rời đi rất đúng giờ.

Người lái xe đã đợi sẵn tại bãi đậu xe của trường đại học. Ngay khi Khương Chiếu Tuyết lên xe, anh ta liền lái xe rời khỏi trường và đến khu phố cổ nơi bố mẹ Khương Chiếu Tuyết sinh sống.

Khu phố cổ cách xa tất cả các khu chức năng trung tâm của Bắc Thành. Mọi khu vực xung quanh đều bị phá dỡ, quy hoạch và xây dựng, chỉ có một mảnh phố này dường như hoàn toàn bị lãng quên bởi sự thay đổi nhanh chóng của phố thị. Đã ba mươi năm trôi qua, nó đã dần dà trở thành một tồn tại tương tự như một ngôi làng trong thành thị.

Nhà cửa cũ kỹ, dày đặc. Cung đường hẹp và ùn tắc. Dòng xe cộ không động cơ đậu bừa bãi, chiếm hết nửa lòng lề đường. Tài xế đậu xe tại ngã tư rồi nói một cách đầy cung kính:“ Phu nhân, đến rồi.”

Sau khi đến đây vào lần đầu tiên, anh ta đã ghi nhớ một thực tế rằng xe không thể quay đầu lại nếu cứ tiếp tục tiến vào.

Khương Chiếu Tuyết gật đầu, cởi dây an toàn ra và nói: “Khoảng hai giờ nữa tôi mới đi, anh không cần vội vã chạy đến đây đâu.”

Trước đây, tài xế đã nói rằng nhà của bố mẹ anh ta cũng ở gần đây. Mỗi lần đưa nàng đến, anh ta cũng có thể ghé thăm cha mẹ của mình. Lúc này, Khương Chiếu Tuyết mới yên tâm để anh ta đón đưa qua lại.

Người lái xe mỉm cười đồng ý: “Tôi biết rồi.”

Khương Chiếu Tuyết xuống xe và mang theo hộp quà mà Sầm Lộ Bạch đã đưa cho nàng vào hai ngày trước.

Khương Chiếu Tuyết lễ phép đáp lời những người hàng xóm cảm khái 'lâu rồi không gặp' hoặc khen ngợi 'thực sự càng lớn càng xinh đẹp' suốt cả chặng đường. Sau đó, Khương Chiếu Tuyết mới từ tốn lên lầu.

Hiện tại, những người vẫn sống tại nơi đây đều là người già sinh sống hàng chục năm và không nỡ hoặc không thể rời đi. Có lẽ, họ đều đã tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình trưởng thành của Khương Chiếu Tuyết và người em trai Khương Cần Phong.

Bố mẹ Khương Chiếu Tuyết không phải là người dân bản địa tại Bắc Thành. Nhưng họ đã đến Bắc Thành cùng mong ước để con cái của họ có thể nhận được nguồn lực giáo dục tốt hơn và không phải chịu cảnh thất học như họ trong tương lai. Họ đã trở thành những người đầu tiên di dân đến tân Bắc Thành vào những năm ấy. Không có văn hóa và nền tảng nên không dễ bén rễ tại Bắc Thành. Họ thường thức khuya dậy sớm, mặc kệ gió sương mới có thể miễn cưỡng tạo ra hoàn cảnh trưởng thành tương đối thoải mái cho Khương Chiếu Tuyết và Khương Cần Phong.

Tuy nhiên, để đáp lại những nỗ lực lớn lao ấy, Khương Hưng – bố của Khương Chiếu Tuyết cũng giống như nhiều bậc cha mẹ tương đối gia trưởng đặt niềm hy vọng vào con cái mình. Họ mong con trai thành rồng, con gái sẽ thành phượng. Trong suốt quá trình lớn lên của cả hai, ông luôn đóng vai một người bố nghiêm khắc, hiếm khi cho hai người chút hơi ấm nào.

Trên thực tế, Khương Chiếu Tuyết và Khương Cần Phong cũng thực sự trưởng thành như những gì bố mẹ mong đợi. Cả hai đều trở thành 'con nhà người ta' trong mắt hàng xóm.

Nhưng, Khương Hưng vẫn không cảm thấy hài lòng.

Khương Hưng chưa bao giờ ủng hộ việc Khương Chiếu Tuyết chọn chuyên ngành lịch sử. Ông cảm thấy rằng chuyên ngành này không thực tế và đầy hứa hẹn như các chuyên ngành khác. Sự lạnh nhạt đầu tiên giữa hai bố con cũng bắt đầu từ việc này.

Bước đến cửa ra vào quen thuộc, Khương Chiếu Tuyết bỗng ngửi thấy mùi thức ăn nhàn nhạt tỏa ra từ bên trong. Dường như đã biết rằng nàng sẽ đến, nên cánh cửa không hề đóng kín, mà chỉ mở he hé.

Khương Chiếu Tuyết cố ý chạm vào cửa để tạo ra âm thanh đủ cho những người trong nhà nghe thấy trước khi đẩy cửa bước vào.

Phong cách trang trí phòng khách vẫn như cũ. Khương Hưng và Khương Cần Phong đều đang ở đây. Có lẽ Khương Cần Phong vừa mới tan tầm, vẫn mặc bộ đồ vest và mang giày da. Cậu ta mỉm cười, gọi một tiếng:“ Chị.” Sau đó, cậu ta hét vào phòng bếp:“ Mẹ, chị về rồi.”

Khương Hưng đang xem bản vẽ xây dựng của công trường cũng ngước nhìn nàng.

Khương Chiếu Tuyết mỉm cười và nói:“ Bố, con về rồi.”

Khương Hưng gật đầu.

Tôn Thanh mang tạp dề, ló đầu ra khỏi bếp và nói một cách đầy âu yếm:“ Về rồi đấy à? Cơm nước sắp xong rồi đấy.”

Khương Chiếu Tuyết đáp lại: “Vâng, không sao đâu ạ. Chiều nay con không có lớp, không cần vội.”

Nàng muốn cởi áo khoác và thay giày. Vì vậy, nàng duỗi tay lắc lắc hộp quà, ra hiệu cho Khương Cần Phong đến lấy.

Khương Cần Phong ngầm hiểu và bước đến vài bước.

Khương Hưng nhàn nhạt nói:“ Về là được rồi, còn mua quà làm gì?”

Khương Chiếu Tuyết cười nhẹ: “Vài ngày trước con và Lộ Bạch đến núi Thanh Phong, nên chị ấy đã mua cho mọi người.”

Khương Cần Phong đột nhiên nổi hứng trêu đùa:“ Là quà của chị Lộ Bạch à, vậy em phải xem đây là thứ quý giá gì rồi.”

Khương Hưng không hề dao động:“ Gần đây Tiểu Sầm bận việc gì à, lâu rồi không gặp con bé.”

Động tác thay giày của Khương Chiếu Tuyết bỗng khựng lại. Vì đang cúi người nên không thể nhìn thấy ông, nên đành trả lời một cách đầy tự nhiên:“ Gần đây chị ấy bận công tác, con cũng không thường gặp chị ấy.”

Vì đã nhìn thấy lịch trình bận rộn của Sầm Lộ Bạch, nên Khương Chiếu Tuyết không muốn làm phiền đến cô. Cho nên, trừ những ngày lễ Tết cổ truyền ra, nàng rất ít khi mời Sầm Lộ Bạch đến đây.

Khương Hưng nhăn mặt khi nghe những lời này và dặn dò:“ Dù bận đến mấy cũng phải chú ý đến sức khỏe.”

Khương Chiếu Tuyết ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng.”

Khương Hưng không nói gì thêm, Khương Chiếu Tuyết cũng không chủ động tìm chuyện để nói. Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng Khương Cần Phong ríu rít nói tốt cho Sầm Lộ Bạch và giới thiệu cho Khương Hưng nghe những thứ quý giá trong hộp quà.

Tôn Thanh lại ló đầu ra khỏi bếp và nói:“ Rửa tay rồi ăn cơm đi.”

“Vâng.” Khương Chiếu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cùng Khương Cần Phong rửa tay ăn cơm.

Bốn người ngồi đối mặt cùng nhau trên một chiếc bàn dài giống như khi họ sống cùng nhau vào vài năm trước. Nhà họ Khương không có bất kỳ quy tắc bất thành văn nào. Tôn Thanh quen với việc tán gẫu, trao đổi về tình hình gần đây của Khương Chiếu Tuyết. Sau đó, bà hỏi han cuộc sống giữa Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch. Khương Chiếu Tuyết thỉnh thoảng sẽ đáp lại một hai câu. Kế tiếp, chủ đề chuyện trò vô thức đề cập đến việc Khương Cần Phong chuẩn bị kết hôn và mua nhà mới.

Tuy không có ý yêu cầu Khương Chiếu Tuyết trả tiền, nhưng Khương Cần Phong đã hỏi:“ Chị, Bách Nạp có kênh giá nội bộ hoặc dạo gần đây có dự án đang xây nào không ạ? Em có xem qua vài loại hình của 2 dự án và cảm thấy khá phù hợp.”

Động tác nhai thức ăn của Khương Chiếu Tuyết bỗng dừng lại.

Nàng ngước mắt nhìn về phía đối diện. Khương Hưng và Tôn Thanh cũng dừng động tác từ lúc nào không hay, ngầm chờ đợi câu trả lời của nàng.

Lòng Khương Chiếu Tuyết bỗng chùng xuống, nàng không biết nên phải ứng như thế nào vào lúc này.

Tất nhiên sẽ có mức giá nội bộ, nhưng nó thường là chiết khấu do công ty đưa ra cho nhân viên hoặc những người có mối quan hệ đặc biệt. Khi họ hỏi chuyện này, rõ ràng là muốn nàng hỏi Sầm Lộ Bạch xem có thể đi cửa sau được không.

Khương Chiếu Tuyết biết rằng không ai trong số họ thích khiến người khác phiền lòng hoặc nợ ân tình người khác. Nếu đã nói ra những lời này, có lẽ Khương Cần Phong đang gặp phải nhiều áp lực về tài chính khi mua nhà và không còn bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài việc làm như thế.

Có lẽ bọn họ nghĩ, đây chỉ là vài lời nói của Sầm Lộ Bạch mà thôi. Với tư cách là người kế vị Bách Nạp và là “anh rể” của Khương Cần Phong, việc yêu cầu cô giảm giá mua nhà giúp em rể của mình có lẽ là chuyện không quá khó xử.

Nhưng trên thực tế, cả hai không thân cũng chẳng quen, giữa nàng và Sầm Lộ Bạch cũng không tồn tại quan hệ như thế.

Khương Chiếu Tuyết không thể đồng ý, cũng không có khả năng đề cập việc này với Sầm Lộ Bạch.

Nàng căng da dầu trả lời:“ Con không biết, con chưa nghe Lộ Bạch nhắc đến chuyện này. Có lẽ mảng bất động sản là do em họ của chị ấy phụ trách.”

Tôn Thanh nói mà không hề suy nghĩ:“ Con cứ hỏi con bé thử xem, lỡ như có thì sao.” Dù chỉ là một khoảng giảm giá nho nhỏ, nhưng đối với bọn họ, đó cũng là số tiền không hề nhỏ.

Khương Chiếu Tuyết mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Dường như Khương Cần Phong đã nhận ra điều gì đó và hòa giải:“ Không sao, không sao đâu. Con cũng nghe nói hạn ngạch chiết khấu nội bộ của Bách Nạp đang rất kẹt. Ngoại trừ hai căn hộ kia, Tiểu Ninh cũng nói khu Tân Duyệt ở phía đông rất tốt, giá cả cũng nằm trong phạm vi mà bọn con có thể chi trả được. Để con kể cho mọi người nghe...”

Cậu ta đổi chủ đề như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bầu không khí trên bàn ăn vẫn trầm xuống. Khương Hưng và Tôn Thanh không hề hiểu cho thái độ không chịu giúp đỡ em trai mình của nàng.

Khương Chiếu Tuyết dùng bữa nhưng không hề cảm nhận được mùi vị gì.

Nàng biết tính tình của người nhà mình, nếu mở lời như vậy, có lẽ họ cũng chẳng cảm thấy dễ dàng gì. Nhưng nàng thực sự có nỗi khổ riêng.

Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí buồn tẻ.

Một giờ rưỡi, Khương Cần Phong đi làm, cũng đã đến thời gian nàng trở về.

Lúc bước xuống tầng dưới, bầu trời không còn màu trong xanh như lúc ban đầu, mà lại âm u và có nhiều gió.

Khương Chiếu Tuyết tạm biệt em trai vì không cùng đường. Nàng chậm rãi lang thang trong ngõ, nỗi suy tư đã lâu không xuất hiện bỗng nổi lên trong lòng. Sau khi bị Minh Nghiên đá, nàng không thể chịu nổi sự thúc giục xem mắt của bố mẹ với mong đợi rằng nàng sẽ trở lại cuộc sống dị tính bình thường, vì vậy nàng đã hoảng loạn đồng ý lời ngỏ kết hôn lần thứ hai của Sầm Lộ Bạch và tự hỏi có phải nàng chỉ chuyển từ vũng lầy này sang vũng lầy khác không.

Suy cho cùng, một sợi dây được đan bằng những lời nói dối thực sự không thể cứu được ai vào bờ.

Nàng đứng tại ngã tư khi bước xuống xe, nhìn dòng xe cộ qua lại không ngớt, thở dài ra một làn hơi trắng toát.

Năm phút sau, tài xế chạy đến. Khi thấy nụ cười gượng gạo và cảm xúc chùng xuống của nàng, anh ta cũng chỉ chào hỏi và xin lỗi nàng, sau đó không nói gì suốt chặng đường.

Khương Chiếu Tuyết trốn tránh, trở về trường học và ở lại thư viện cho đến khi mặt trời lặn.

Đến 6:30, nàng tự gọi xe trở về Quân Đình. Bất ngờ thay, Sầm Lộ Bạch – người lẽ ra phải rất bận rộn khi kỳ nghỉ xuân đến gần lại đang ở nhà.

Cô đứng nghe điện thoại trước cửa sổ kiểu Pháp trong chiếc quần dài màu xám khói và áo cổ lọ màu trắng. Dáng người mềm mại phác họa nên những đường cong đẹp đẽ trên cơ thể cô.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô xoay người lại, gật đầu cười với Khương Chiếu Tuyết.

Ánh đèn ấm áp khiến nụ cười của cô trở nên rạng rỡ và trong trẻo, hệt như làn gió nhè nhẹ lướt qua mặt vào buổi sáng sau trận tuyết, mang đến cảm giác mát lạnh và dìu dịu. Không biết vì sao, tâm trạng phiền muộn cả buổi chiều của Khương Chiếu Tuyết bỗng lắng xuống.

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Sầm tổng – người toát ra vẻ quyến rũ mỗi ngày.

Sầm Dao: Em biết rồi! Cái này được gọi là lấy sắc dụ người!

Sầm tổng liếc nhìn sang, Dao Dao bỗng biến thành chú voi nhỏ câm lặng bị treo trên cây mận.

- -

Lời editor: Chuyện tình giữa Sầm Lộ Bạch và Khương Chiếu Tuyết giống hệt 2 câu hát của Chipu luôn, không trật phát nào được.

Tại vì hôm mưa em đưa chiếc ô.

Đã làm trái tim tôi có cầu vồng.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.