Chiếu Tuyết, tôi là Minh Nghiên
*
Mùa hạ đã trải qua hai cơn mưa rào. Những bữa tiệc chia tay trong giới sinh viên lần lượt được tổ chức. Buổi bảo vệ luận án tốt nghiệp của Khương Chiếu Tuyết thành công tốt đẹp, thời sinh viên cũng đã chính thức kết thúc.
Sau Tết trung thu, bữa tiệc sinh nhật của bạn Sầm Lộ Bạch, Cao Ngọc cũng diễn ra đúng như lịch trình. Thời gian diễn ra tiệc sinh nhật là vào cuối tuần, Sầm Lộ Bạch cố ý đẩy lùi tiến độ công việc, nhưng lại ngại dự án đang thực hiện tạm thời, không thể không đi chỉ đạo mọi thứ, làm chậm trễ kế hoạch ban đầu.
Chạng vạng lúc năm giờ chiều, sấm sét và mưa to như trút nước. Khương Chiếu Tuyết trang điểm nhẹ một mình tại Quân Đình, cũng vừa ký tên lên giấy vừa đợi Sầm Lộ Bạch trở về, đón nàng đến dự tiệc. Sầm Lộ Bạch bỗng gọi điện thoại đến.
“Mông Mông, tôi vừa rời khỏi công ty.” Đầu tiên, Sầm Lộ Bạch thông báo cho nàng:“ Trên đường có chút kẹt xe, có lẽ sẽ về nhà trễ một chút.”
Khương Chiếu Tuyết thông cảm nói: “ Không sao đâu, chị đừng vội, nhớ chạy chậm một chút đấy.” Nàng liếc nhìn cơn mưa tầm tã phía ngoài cửa sổ, dặn dò:“ Nếu mưa to quá, vậy chị đợi một chút rồi hãy về nhé.”
Sầm Lộ Bạch đáp:“ Ừm.”
Hai người ngắt điện thoại, Khương Chiếu Tuyết tiếp tục ký tên.
Do vật liệu của bút sơn có vấn đề nên không viết được nhiều chữ, đầu bút bị tòe, chảy nước rất khó coi. Khương Chiếu Tuyết đậy nắp bút lại, chuẩn bị đổi một chiếc khác. Không ngờ, khi kéo ngăn tủ ra, nàng mới nhận ra rằng tất cả những chiếc bút mà mình chuẩn bị từ trước đều đã được dùng hết.
Nàng bật cười rồi đóng ngăn kéo lại, nhớ ra hôm qua có người chuyển phát nhanh đến đưa một hộp đồ, có lẽ là đơn bút nàng vừa đặt mua.
Để ở nơi nào rồi nhỉ? Có lẽ là trên tủ TV trong phòng khách?
Nàng bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy chiếc hộp nhỏ mà mình quên mở ra trên tủ TV.
Nàng không nghĩ ngợi nhiều, lấy dao đa năng để mở chiếc hộp nhỏ ra, hoàn toàn hài lòng vì nghĩ rằng đây là những cây bút vẽ mà mình cần. Bất ngờ thay, khi chiếc hộp các-tông được mở ra, bên trong chỉ có tấm phim chống va chạm, cũng không phải là chiếc bút, mà là một hình khối tương tự như sản phẩm điện tử.
Khương Chiếu Tuyết sửng sốt.
Nàng vô thức lục thùng giấy để kiểm tra phiếu gửi, trên tờ phiếu, người nhận thực sự có viết tên nàng, còn người gửi là một cái tên mà nàng không hề biết.
Là gì đây?
Khương Chiếu Tuyết cố gắng tìm kiếm thông tin khác, nhưng không có gì khác trong hộp chuyển phát nhanh ngoại trừ thông tin này.
Ai đã gửi nhầm sao? Hay Lộ Bạch muốn tạo bất ngờ cho nàng? Hoặc, là món quà từ biên tập viên?
Khương Chiếu Tuyết do dự lấy ra, mở tấm bảo hộ, tim bỗng dưng ngừng đập.
Thứ bên trong thực sự là một sản phẩm điện tử, một máy ghi âm, còn là chiếc máy ghi âm giống hệt cái mà nàng đã từng tặng Minh Nghiên để làm quà nhậm chức.
Ngực Khương Chiếu Tuyết giống như bị thứ gì đó đập mạnh vào, ý cười cũng biến mất trong nháy mắt.
Người gửi cây bút này là ai, dường như đã rõ rồi.
Khương Chiếu Tuyết cau mày, cảm giác chán ghét muộn màng bỗng dưng tràn ngập khắp cõi lòng.
Cô ta muốn làm gì?
Nàng đã quên đi đoạn quá khứ kia, quên đi những di chứng do tổn thương mang lại rồi.
Nàng không muốn nghe giọng của Minh Nghiên, cũng không muốn biết bất cứ điều gì về cô ta nữa. Nhưng nàng rất sợ cuộc sống yên bình của mình lại bị cô ta làm đảo loạn.
Không nghe, nàng không biết cô ta đang muốn làm gì.
Nàng không dám mạo hiểm như vậy.
Nàng nắm chặt bút ghi âm, mặt mày trầm lại. Vài giây sau, nàng dùng đầu ngón tay ấn vào công tắc của bút ghi âm rồi bật lên.
Màn hình của máy ghi âm sáng lên, chỉ có một âm thanh không tên trong danh sách phát.
Nàng bất giác siết chặt ngón tay, hít sâu một hơi rồi bật âm thanh lên.
Có một tiếng ồn như tạp âm trong file âm thanh, sau đó là một giọng nữ đầy quen thuộc và xa lạ:“ Chiếu Tuyết, tôi là Minh Nghiên. Tôi xin lỗi vì gặp lại cậu bằng phương thức này.”
Sau một thời gian dài không gặp lại, cô ta nói với giọng điệu đầy nhẹ nhàng, như ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn trong những lần cãi nhau với nàng.
Trong khoảnh khắc, cơ thể Khương Chiếu Tuyết lại sinh ra cảm giác khó chịu.
Nàng cố chịu đựng sự khó chịu, mím chặt môi, nghe cô ta nói:“ Tôi bị Sầm Lộ Bạch giám sát, cho nên, vì để đảm bảo an toàn cho bản thân, tôi đã ly hôn và rời khỏi Bắc Thành. Đoạn ghi âm này được gửi đến để nói cho cậu biết một vài sự thật, đồng thời cũng tìm kiếm một ít che chở, xin cậu hãy giúp tôi.”
Bỗng dưng Khương Chiếu Tuyết sững sờ, tự hỏi không biết dây thần kinh nghe hiểu ngôn ngữ của mình có vấn đề gì hay không. Nếu không, sao nàng lại nghe không hiểu Minh Nghiên đang nói gì vậy.
Lộ Bạch giám sát cô ta? Cô ta đang nói chuyện quái quỷ gì vậy.
Nhưng chuyện ma quỷ của cô ta vẫn còn tiếp tục.
Cô ta nói:“ Chiếu Tuyết, có phải cậu cho rằng mình đã tìm được một người yêu thương cậu thật lòng, cũng giống như tôi đã từng nghĩ rằng bản thân đã tìm được một người đàn ông thực sự của đời mình không? Nhưng thật ra, tất cả chúng ta đều bị Sầm Lộ Bạch chơi đến xoay vòng rồi!”
Trong giọng điệu của cô ta có dấu vết nghiến răng nghiến lợi trong đấy:“ Chiếu Tuyết, cậu có biết Sầm Lộ Bạch đã làm những việc bỉ ổi thế nào để có được cậu không? Cô ta thuê một con vịt, đúng vậy, là loại vịt mà cậu nghĩ đấy, người mà sau này đã kết hôn với tôi, là người chồng Lý Viêm của tôi.”
“Cô ta gói ghém hắn thành giám đốc điều hành cấp cao công ty con của Bách Nạp, có tiền có thế, lãng mạn và giàu có. Trong khoảng thời gian cậu đi du học, hắn đã dùng mọi cách để lấy lòng tôi, theo đuổi không buông, khiến tôi nhất thời bị ma kêu quỷ ám.”
“Chiếu Tuyết, tôi đã bao giờ thực sự yêu cậu chưa, tôi không tin rằng cậu không cảm nhận được một chút nào. Tôi không yêu cậu, sao tôi có thể theo đuổi cậu suốt cả một năm, chỉ để cậu ngoảnh lại nhìn tôi một lần được? Tôi không yêu cậu, sao tôi có thể không màng tất cả để come out cùng cậu, cứ luôn giằng co với người nhà được? Tôi không yêu cậu, sao tôi có thể chọn việc không tiếp tục học nghiên cứu sinh, chỉ mong có thể đi làm thật sớm, độc lập về tài chính sớm hơn, để cuộc sống của cả hai chúng ta trở nên tốt hơn được? Tôi chỉ đang tiến về phía trước, nhưng rồi lại dần dần không tìm thấy sự tự tin để tiếp tục nữa.”
“Sau khi bố tôi bị thương trong một vụ tai nạn, cuộc sống của chúng tôi đã bị đảo lộn đến long trời lở đất. Sau khi ông ấy mất, gia đình tôi gánh vác rất nhiều nợ nần, cô chú đều cưỡng đoạt tài sản và đất đai mà lẽ ra ông bà để lại cho bố tôi. Chúng tôi yếu ớt, bất lực. Mẹ tôi vẫn luôn nói, trong gia đình này nhất định phải có một người đàn ông. Vì có đàn ông, họ mới không dám ức hiếp hai mẹ con bọn tôi như thế này. Trước đây, tôi đã không tin, nhưng hiện thực đã khiến tôi tỉnh lại. Ngay khi Lý Viêm vừa xuất hiện, hắn ta đã dễ dàng giúp tôi giải quyết những khó khăn này, giống hệt như một vị thần, cứu tôi ra khỏi khói lửa và đầm lầy.”
“Tôi cảm động, hiện thực lại quá khó khăn, cậu lại ở quá xa tôi, nên tôi không thể cương nổi nữa, vì vậy đã chọn cách trốn tránh.”
“Nhưng tôi lại tiếc nuối cậu, nên vẫn cứ luôn níu kéo, không dám nói cho cậu biết. Là do tôi quá yếu đuối và tham lam, thực sự xin lỗi cậu.”
“Nhưng mà, Chiếu Tuyết, cho dù có thế nào đi chẳng nữa, tội lỗi của tôi đến tận mức này sao? Người tôi có lỗi là cậu, Sầm Lộ Bạch có quyền gì để hủy hoại và chà đạp tôi? Cô ta có quyền gì mà phán xét lòng dạ người khác đây?!”
Tiếng khóc trong giọng nói của cô ta trở nên rõ ràng hơn:“ Cả cuộc đời tôi đều bị cô ta hủy hoại rồi, hư mất rồi! Khi nghĩ đến hai năm chung sống đã qua, tôi bỗng cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn, thậm chí còn không dám đến bệnh viện để kiểm tra xem mình còn sạch sẽ không, có mắc phải bệnh truyền nhiễm gì không nữa.”
“Điều may mắn còn sót lại lúc này trong tôi là tôi không mang thai, vẫn còn có thể chạy trốn trong tuyệt vọng mà không cần phải lo lắng về một sinh mạng vô tội.”
“Chiếu Tuyết, đây là điều mà một người bình thường, một người thực sự yêu cậu sẽ làm sao?”
“Nếu không có thủ đoạn cố ý của cô ta, chúng ta cũng sẽ chẳng đi đến nông nỗi này. Trong khi Sầm Lộ Bạch tìm người dụ dỗ tôi, giày xéo tôi, cô ta không biết rằng chuyện này cũng đang xâm phạm đến cậu và làm tổn thương cậu sao? Nhưng cô ta lại làm điều đó vì chính bản thân mình, để có cơ hội đến gần cậu, chiếm hữu và chinh phục cậu.”
“Đây thực sự là yêu cậu sao? Tôi không tin.”
“Chiếu Tuyết, những người xuất thân như cô ta chẳng có chút chân thành nào cả, cũng không biết yêu là gì, nên chẳng bao giờ xem cuộc đời của một người ra thể thống gì cả. Cô ta chỉ yêu bản thân mình nhất mà thôi. Tôi tỉnh táo rồi, phần đời còn lại của tôi đã bị hủy hoại, và tôi không muốn cậu không hề hay biết gì, cứ bị cô ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.”
“Bị tôi làm tổn thương một lần là đã quá đủ rồi, tôi không muốn tiếp tục nhìn cậu tổn thương nữa. Tương lai của cậu nên là khoảng trời cao biển rộng, tươi sáng và trong sạch, thay vì cứ mắc kẹt trong sự giả dối của những kẻ máu lạnh và bẩn thỉu này như một món đồ chơi, bị cấm đoán, không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng của ngày mai.”
“Chiếu Tuyết, tôi xin lỗi vì đã không nói lời chào tạm biệt kể từ khi chúng ta chia tay nhau. Tôi không cầu xin cậu tha thứ cho tôi, tôi chỉ cầu xin cậu giúp tôi nếu cậu vẫn còn một chút lòng nhân ái đối với người thường, giúp tôi một chút thôi. Nếu cậu vẫn còn tình cảm với Sầm Lộ Bạch, nếu cô ta cũng thật sự dành chút ít tình cảm cho cậu, van cậu bảo cô ta dừng lại và buông tha cho tôi đi. Tôi sẽ không phiền đến cậu và cuộc sống của cả hai nữa.”
“Cho tôi một con đường sống đi.”
Cô ta nghẹn ngào không nói nên lời. Đầu óc Khương Chiếu Tuyết ầm ầm vang lên, như thể đang bị sét đánh.
Nàng không tin từng câu từng chữ trong đoạn ghi âm của Minh Nghiên, nhưng Minh Nghiên lại đính kèm một đoạn ghi âm khác dưới đoạn audio.
Nàng không biết audio được ghi khi nào, hay liệu nó có được xử lý lại hay không, nhưng âm thanh thực sự là của Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao.
“Bà Lý, tôi không biết cô đang nói gì cả.”
“Cô có bằng chứng gì không?”
“Bà Lý không biết rồi, Bách Nạp thực sự là một nhà từ thiện lớn đấy. Tên của chị tôi lúc nào cũng đứng đầu danh sách từ thiện hàng năm cả.”
“Cô đoán xem, phu nhân của tôi sẽ tin tưởng tôi, hay lại đi tin tưởng một người ngoài đây?”
Trong cuộc đối thoại qua audio, giọng điệu của Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao là không thể phủ nhận, thậm chí còn bộc lộ sự đùa cợt và kiêu ngạo, giống như đang chơi với một con kiến sắp chết.
Đó là Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao, người mà Khương Chiếu Tuyết chưa từng thấy trước đây.
Lòng bàn chân bắt đầu trở nên lạnh ngắt, dây thần kinh chi phối cơ thể dường như bị cắt đứt, khiến nàng ngồi lặng trên ghế sô pha, không thể suy nghĩ hay cử động, đầy hỗn loạn.
Giống như, có một tiếng nói vẫn luôn gào thét trong tim nàng:“ Đừng nghe, đừng tin, Lộ Bạch không phải là loại người này, sẽ không làm ra những chuyện như vậy.”
Nhưng, cán cân của lý trí đã bắt đầu lung lay.
Như điều mà Minh Nghiên đã hỏi trong đoạn ghi âm, tại sao Bách Nạp lại vô duyên vô cớ thuê một người như Lý Viêm làm giám đốc điều hành công ty con của mình, cho hắn ta tiền, cho hắn ta nhà, cho hắn ta xe, thậm chí còn tổ chức hôn lễ cho hắn ta?
Các nàng cũng thực sự gặp lại nhau bên ngoài địa điểm tổ chức hôn lễ của hắn ta. Cũng thật tình cờ khi Sầm Lộ Bạch lại ngỏ ý muốn kết hôn đột ngột như vậy chỉ sau một vài lần gặp gỡ.
Rất nhiều chi tiết mà nàng không để ý và không nghĩ nhiều đến bỗng dưng giống như một đám cháy bị gió mạnh thổi tung, bắt đầu lan ra khắp thảo nguyên.
Cơ thể Khương Chiếu Tuyết vô thức trở nên căng cứng, rét run.
Nàng buộc bản thân không được nghĩ ngợi, không được tin, phải đợi Sầm Lộ Bạch giải thích. Nàng cứ lặp đi lặp lại câu nói này trong tâm trí, cố gắng che đậy những tiếng nói dấy lên sự nghi ngờ, không tài nào kiểm soát được trong tâm trí mình.
Nàng vẫn nhớ rõ, rằng nàng đã hứa với Sầm Lộ Bạch, cho dù người khác có nói gì về cô trước mặt nàng đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ cô.
Nhưng nàng rất loạn, cũng rất sợ.
Nàng không thể nào xem như chưa từng có gì xảy ra, chưa từng tồn tại.
Nàng cuộn mình trên sô pha, ôm lấy bản thân, thầm đọc sách chuyên ngành từ tận đáy lòng mình, chuyển hướng sự chú ý để giải tỏa tâm lý, để khoảng thời gian dày vò chờ đợi sự trở về của Sầm Lộ Bạch có thể dễ dàng hơn một chút.
Mọi việc diễn ra không suôn sẻ, nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức để kiên trì.
Sắc trời dần tối sầm, cũng chẳng biết mưa đã tạnh từ khi nào. Cuối cùng, tiếng 'cùm cụp' mở cửa cũng truyền đến.
Khương Chiếu Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Sầm Lộ Bạch qua phòng khách thật dài.
Sầm Lộ Bạch mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc đen như thác nước, mỉm cười nhìn nàng, ấm áp, tao nhã, mang dáng dấp của thần tiên.
“Sao em không bật đèn.” Động tác đóng cửa của cô rất nhẹ, săn sóc hỏi:“ Có phải khiến em đợi lâu rồi không?”
Khương Chiếu Tuyết chăm chú nhìn vào cô, cổ họng bỗng dưng trở nên đau nhức.
Nàng nỗ lực gượng cười với cô, giả vờ bình tĩnh, đi thẳng vào vấn đề:“ Lộ Bạch, em vừa nhận được một kiện chuyển phát nhanh rất lạ.”
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.