Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 76: Chương 76: Chương 73




Rốt cuộc chị còn giấu em bao nhiêu chuyện?

*

Động tác vươn tay chuẩn bị bật đèn của Sầm Lộ Bạch khựng lại.

Cô ngoảnh lại nhìn Khương Chiếu Tuyết, nghi hoặc:“ Là chuyển phát nhanh gì?”

Khương Chiếu Tuyết chăm chú nhìn vào cô, không hề chớp mắt. Nàng cố gắng hết sức điều chỉnh giọng nói của mình thật bình thường:“ Có lẽ là do Minh Nghiên gửi đến, là một chiếc bút ghi âm.”

Nàng đưa chiếc bút ghi âm trong lòng bàn tay ra cho Sầm Lộ Bạch xem.

Đôi tay đặt trên chốt công tắc của Sầm Lộ Bạch lặng lẽ rơi xuống, nụ cười cũng tắt dần, Khương Chiếu Tuyết khó có thể phân định được một chút cảm xúc trong cô.

Không giống như quá ngạc nhiên, thậm chí còn có thể xem là bình tĩnh, như thể ngày này đã sớm được dự đoán từ trước.

Quả tim đang treo lên cao của Khương Chiếu Tuyết nặng nề chìm xuống, cảm nhận được một linh cảm rất xấu.

Nàng cố nén nỗi sợ hãi, giả vờ thoải mái chứng thực:“ Cậu ấy nói trong máy ghi âm rằng chồng của cậu ấy, Lý Viêm, là do chị thuê đến để quyến rũ cậu ấy. Cuộc hôn nhân giữa chúng ta cũng là do chị toan tính từ trước. Trí tưởng tượng quá mức phong phú, cũng thái quá đúng không?”

Nàng cố gắng mỉm cười, cười đến cứng đờ. Nàng van nài từ tận đáy lòng mình, Lộ Bạch, nói với em, tất cả đều là do cậu ấy nói hươu nói vượn, xàm ngôn loạn ngữ. Nói với em, không như những gì mà cậu ấy nói đi.

Ngay cả khi chị chỉ nói dối em, dỗ dành em cũng được mà.

Nhưng Sầm Lộ Bạch chỉ khẽ run mi mắt. Một lúc sau, cô khàn giọng nói:“ Tôi có thể giải thích.”

Trong phút chốc, trái tim Khương Chiếu Tuyết như chìm xuống đáy vực, những giọt nước mắt mà nàng đã cố chịu đựng bấy lâu phủ mờ tầm nhìn của nàng.

Chút tự lừa dối bản thân cuối cùng cũng bị chọc thủng.

Nàng cố gắng cắn chặt môi dưới để làm dịu đi những giọt nước mắt chật vật sắp tuôn rơi, nhưng vai nàng lại run rẩy đến mức không kìm lại được. Trong không trung chỉ còn lại tiếng hít thở sâu và tiếng mưa phùn phía ngoài cửa sổ.

Lòng Sầm Lộ Bạch đau như dao cắt.

Cô bước nhanh đến gần, muốn xoa dịu:“ Mông Mông.”

Khương Chiếu Tuyết run giọng:“ Chị đừng đến đây.”

Chỉ với một hơi thở, dường như nàng đã thay đổi, trở về thuở vừa gặp nhau khi ấy, dựng lên những chiếc gai mềm khắp cơ thể, đề phòng mọi thứ trên cõi đời này.

Nàng hỏi cô với chất giọng run rẩy:“ Cho nên từ đầu đến cuối, Tiểu Dao đều trơ mắt nhìn em hợp tác diễn cùng chị, bày mưu tính kế vì chị, giúp chị lừa dối em, đúng không?”

Sầm Lộ Bạch bị ghim chặt tại chỗ, không còn gì để nói.

Cô không thể nói 'đúng vậy', cũng chẳng thể nói ra câu 'không phải'. Cô có rất nhiều lý do để giải thích tại sao mình lại tìm người dụ dỗ Minh Nghiên, nhưng cô không thể biện minh cho điều đó được. Trong cuộc hôn nhân đã được thỏa thuận này, cô thực sự đã vì lòng riêng của mình, ngầm đồng ý để Sầm Dao bày mưu tính kế, lừa dối nàng.

Khương Chiếu Tuyết đã biết được câu trả lời trong sự im lặng của cô.

Nàng khẽ cười khổ, như thể đang vô cùng thất vọng, nhưng lại đầy bình tĩnh.

Nàng nói:“ Lộ Bạch, chị biết không? Trước khi chị quay về, mặc dù em đã nghe đoạn ghi âm kia và có chút nghi ngờ, nhưng trong thâm tâm, em vẫn luôn bào chữa cho chị, biện minh cho chị. Em nghĩ rất nhiều chuyện chỉ là trùng hợp thôi, có thể Minh Nghiên đã bị ai đó xúi giục để vu khống chị. Sầm Lộ Bạch mà em biết, Sầm Lộ Bạch mà em yêu, sao có thể là người làm những chuyện này được?”

“Em nghĩ rằng chị ấy có mưu tính, nhưng cũng có nguyên tắc. Dù cho có dã tâm, nhưng vẫn sẽ có điểm mấu chốt. Kiêu ngạo nhưng không bao giờ ngạo mạn, là người hiểu được sự trân trọng và nâng niu hơn bất kỳ ai hết.”

“Chị ấy sẽ không làm vậy với em. Em hiểu hơn bất kỳ ai khác rằng chị ấy yêu và tôn trọng em đến nhường nào.”

“Nhưng hiện tại, em lại cảm thấy rằng mình chưa bao giờ thật sự hiểu chị.” Nàng dần nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ.

Sầm Lộ Bạch đứng trong bóng đêm được thắp sáng bởi ngọn đèn pha lê, đuôi mắt cũng hiện lên một vệt đỏ.

Cô đứng thẳng dậy, như ngọn tre mỏng manh trước gió mưa, hàng thông lạnh lẽo dưới lớp tuyết dày.

Một sự kiêu hãnh, đầy hoang vắng.

Giọng nói của cô cũng nhuốm màu sắc lạnh, hỏi: “ Nếu tất cả là do tôi, tất cả đều là sự thật thì sao?”

“Thật lòng và ti tiện đều là tôi. Tính kế em là thật, nhưng yêu em cũng là thật thì sao?”

Đôi mắt cô phủ mờ một tầng sương nước. Là những giọt nước mắt mà Khương Chiếu Tuyết chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt cô.

Cô nói:“ Tôi chưa bao giờ muốn làm em tổn thương.”

“Mông Mông, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc lừa dối em trong suốt quãng thời gian đã qua. Tôi hy vọng có một ngày, em biết hết tất cả về tôi, và cũng có thể yêu tất cả thuộc về tôi.”

Cô nói đến mất tiếng, tình ý chân thành. Tim Khương Chiếu Tuyết như bị xé làm đôi, đau đớn dữ dội.

Tại sao đã đến mức này rồi, nàng vẫn không thể không cảm thấy đau lòng vì cô.

Nhưng, cô muốn nàng tin tưởng cô, chấp nhận cô như thế nào đây?

Nàng thở ngắt quãng, nghẹn ngào:“ Nhưng chị đã làm tổn thương em mất rồi.”

Nàng bật ra một tiếng khóc nức nở, ngoảnh mặt đi để lau nước mắt rồi nói:“ Sầm Lộ Bạch, chị có biết em cảm thấy may mắn như thế nào khi gặp được chị không? Em đã nghĩ rằng chị là người có thể cùng em trải qua mưa gió, thậm chí che mưa chắn gió cho em. Nhưng hóa ra, mọi sóng gió trong đời em đều là do chị mang đến, sao em có thể chịu được đây?”

Rõ ràng cô có rất nhiều thời gian để nói sự thật với nàng. Nếu như cô thực sự thích nàng, cô có thể thoải mái theo đuổi nàng ngay từ lần đầu gặp mặt, tại sao lại dùng đến thủ đoạn, làm những chuyện như vậy?

“Chị khiến em trở thành trò cười rồi. Em cảm thấy mình giống hệt con hề vậy, bị chị và Sầm Dao đùa bỡn và thao túng.”

“Em không biết vào lúc mình trằn trọc, rối rắm yêu chị nhưng lại không dám yêu, nhưng hai người đều biết rõ, rồi nhìn em càng ngày càng dấn sâu vào, là loại ý nghĩ gì nữa?”

“Có vui vì kế hoạch diễn ra thuận lợi không, hay vẫn muốn xem xét những cử chỉ ngượng ngùng của em?”

“Chị có thực sự yêu em không? Hay chỉ muốn chiếm hữu và chinh phục em?”

“Em nghĩ không thấu.”

“Lộ Bạch, chị bảo em phải thuyết phục bản thân như thế nào? Làm sao để có thể tin tưởng chị được đây?”

“Thậm chí em còn chẳng biết lời nào của chị là thật, lời nào là giả dối. Hành động nào là thật lòng, và cái nào là gặp dịp thì chơi nữa.”

“Chị muốn em phải làm sao bây giờ? Sầm Lộ Bạch.”

Ánh mắt Sầm Lộ Bạch phủ đầy hơi nước.

Cô đến gần, ngồi xuống trước mặt Khương Chiếu Tuyết, ngẩng đầu nhìn nàng, muốn ôm lấy nàng nhưng lại không dám. Trong cuộc đời mình, cô hiếm khi cúi đầu, hiếm khi ăn nói vụng về như vậy.

Cô nói:“ Mông Mông, Minh Nghiên không phải là người tốt. Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đi cùng em đến cuối cùng, tôi không muốn em cứ mãi bị cô ta lừa dối.” Cô cố gắng sắp xếp lời biện minh.

Khương Chiếu Tuyết lại lắc đầu:“ Đó cũng là chuyện giữa em và cậu ấy.”

Cho dù thế nào đi chăng nữa, không ai có quyền ngạo mạn dùng quyền lực của mình để chèn ép người khác, kiểm soát cuộc đời và chà đạp lên nhân phẩm của người khác.

Nàng nghĩ rằng, xuất thân của Sầm Lộ Bạch sẽ khiến cô nhận thức rõ hơn về nỗi kinh hoàng của việc vô tình và giá trị của tự do, bình đẳng và nhân phẩm.

Ngay cả khi nàng và Minh Nghiên không thể đi đến cuối cùng, nhưng đó cũng là sự lựa chọn của riêng các nàng, mà không nên có người đứng sau giật dây gây rối, diễn một tuồng kịch, đặt một chiếc bẫy dành riêng cho cả hai.

Nàng không thể chấp nhận những toan tính của Sầm Lộ Bạch, cũng không thể chấp nhận cái gọi là chủ quan của Sầm Lộ Bạch, rằng 'Minh Nghiên chưa bao giờ muốn đi đến cuối cùng với em.' Rồi tìm một người chẳng ra gì để chôn vùi cả đời người ta.

Nàng không thể chấp nhận một Sầm Lộ Bạch nham hiểm như vậy, cũng không thể phân định được cái gọi là tình yêu của Sầm Lộ Bạch là chân thành hay giả dối.

Sự nhận thức của nàng về Sầm Lộ Bạch sụp đổ, niềm tin vào tình yêu và sự tin tưởng vào người mình yêu mà nàng đã cố gây dựng bấy lâu đều bị phá hủy.

Chỉ một câu thôi, đã khiến Sầm Lộ Bạch đầy chua xót, trở nên nhạt nhòa và yếu ớt, giống như đang ngụy biện.

Dù cho có nói được, cô cũng đã tính kế nàng, đây là điều không thể chối cãi.

Cô cứng họng:“ Thực xin lỗi.”

Khương Chiếu Tuyết suy sụp đến chết lặng, kiệt sức.

Điện thoại di động của Sầm Lộ Bạch đột nhiên vang lên, chắc có lẽ Cao Ngọc đang giục cả hai đến bữa tiệc sinh nhật.

Khương Chiếu Tuyết không nhìn Sầm Lộ Bạch, nói:“ Hôm nay em sẽ không đi đâu, em đang rất rối, chị để em bình tĩnh lại một chút.”

Đôi môi đỏ mọng của Sầm Lộ Bạch thoáng mở, như thể muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng nói gì.

Cô gục đầu xuống, để mặc điện thoại đổ chuông, chăm chú nhìn bóng dáng quyện vào nhau của cả hai trên mặt đất và nước mắt nhạt nhòa của Khương Chiếu Tuyết trên ghế sô pha. Một lúc sau, cô đồng ý:“ Ừm.”

Khương Chiếu Tuyết đứng dậy, tiếng khóc quá mức nhẫn nhịn khiến nàng có chút thiếu dưỡng khí, hai mắt tối sầm lại, loạng choạng, nhưng lại đẩy cánh tay muốn giúp đỡ của Sầm Lộ Bạch ra, bước từng bước chậm rãi về phòng.

Nàng đóng cửa lại, dựa vào ván cửa đối diện với những ký ức và hình dáng của Sầm Lộ Bạch trong phòng. Cuối cùng, nàng không thể gắng gượng được nữa, trượt dài xuống.

Giống như một chậu than bị một cơn mưa lạnh bất chợt dập tắt khi vẫn còn đang trong giai đoạn thịnh vượng nhất.

Những tàn dư còn sót lại vẫn còn đang say trong một giấc mộng đẹp, không chịu thức giấc.

Nàng không cảm thấy chân thực một chút nào, nhưng dù có cắn vào đầu gối của mình, cơn đau vẫn sẽ xuyên thấu trái tim nàng.

Cuối cùng, nàng cũng không kìm được nữa, khẽ nức nở thành tiếng, khóc đến khi toàn thân run rẩy, không thở ra hơi.

Bên kia cánh cửa, Sầm Lộ Bạch đứng thẳng người, lắng nghe tiếng khóc của nàng. Lòng bàn tay cô hằn lên những vết máu sâu và nông do móng tay lưu lại. Có những giọt nước mắt trong đáy mắt cô, nhưng cô lại ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén lại theo thói quen của mình.

Rất lâu về sau, Khương Chiếu Tuyết lại thu dọn đồ đạc bước ra, Sầm Lộ Bạch vẫn đứng trước cửa phòng nàng.

Từ yêu đến câm lặng chỉ diễn ra trong một đêm.

Vừa phi lý, lại vừa mỉa mai.

Nàng thoáng mở miệng, không thể tìm thấy giọng nói của bản thân, chỉ khàn khàn nói:“ Chúng ta tạm xa nhau một khoảng thời gian đi.”

Cổ họng Sầm Lộ Bạch thoáng động, giọng nói cũng nghẹn lại.

Cô nói:“ Em đừng đi, tôi sẽ đến biệt thự cũ.”

Khương Chiếu Tuyết lắc đầu, lạnh lùng nói: “Đây là nhà của chị, không có lý do gì để em ở lại cả, chị ra ngoài đi.”

Nhà chị. Sầm Lộ Bạch cảm thấy đau đớn trong tim.

Hàng mi cô run rẩy, nhẹ nhàng nói:“ Cũng là nhà em.”

Đáy mắt Khương Chiếu Tuyết ngân ngấn nước, Sầm Lộ Bạch lắc đầu, thẳng thắn:“ Quá trình công chứng hôn ước và công chứng tài sản của chúng ta chưa hoàn thành, nên bản thỏa thuận không có hiệu lực. Theo luật, em có một nửa quyền định đoạt tất cả tài sản đứng tên tôi.”

Khương Chiếu Tuyết sốc đến hoảng loạn.

Sầm Lộ Bạch nói: “Tôi không có gì để chứng tỏ bản thân mình. Có thể cho em, cũng chỉ có thế mà thôi.”

Khương Chiếu Tuyết sững người tại chỗ.

Bỗng dưng nàng không thể nói ra được những cảm xúc trong lòng mình. Nàng không thể biết được mình cảm thấy thương cô hơn hay sợ cô hơn, cảm thấy động lòng hay sợ hãi nhiều hơn.

Liệu có nên tiếp tục chìm vào, hay nên thức tỉnh kịp thời.

Nước mắt nàng lăn dài trên gương mặt, thất thần hỏi:“ Rốt cuộc chị còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?”

“Rốt cuộc, chị còn lừa em bao nhiêu điều đây?”

Sầm Lộ Bạch chăm chú nhìn vào nàng với ánh mắt dịu dàng. Cô nói:“ Không còn nữa. Tôi không còn bất kỳ sự dè dặt nào với em nữa.”

Khương Chiếu Tuyết lùi lại trong vô thức, trăm mối ngổn ngang, mọi cảm xúc trong cơ thể dường như đã lỗi thời.

Nàng đẩy vali, vẫn muốn rời đi. Ánh sáng trong mắt Sầm Lộ Bạch dần mờ đi.

Cô gọi nàng:“ Mông Mông.”

Bước chân của Khương Chiếu Tuyết dừng lại.

Sầm Lộ Bạch hỏi:“ Em không tin rằng tôi yêu em, hay em không thể chấp nhận tôi như thế này?”

Xoang mũi Khương Chiếu Tuyết chua xót, tuyến lệ lại mất kiểm soát.

Nàng không thể trả lời, chỉ có thể đau đớn nói: “ Em không biết.”

“Chị cho em một chút thời gian, cho em một chút thời gian...”

Có một mùi tanh ngọt ngào dâng lên trong cổ họng Sầm Lộ Bạch.

Mưa gió bên ngoài dường như đã xâm chiếm trái tim của hai người trong ngôi nhà này.

Lạnh như băng, rợn người.

Sầm Lộ Bạch đồng ý:“ Ừ.”

Cô nói:“ Tôi bảo tài xế đưa em đi.”

Khương Chiếu Tuyết nhớ đến điều gì đó, bỗng dưng tự hỏi, liệu tài xế đón đưa kia có phải cũng là một hình thức giám sát dưới lớp ngụy trang hay không.

Có nhiều thứ, rất trùng hợp với sự trở lại và xuất hiện của nàng.

Nàng không muốn suy đoán về Sầm Lộ Bạch với những suy nghĩ như vậy. Nhưng đáng buồn thay, hành động của Sầm Lộ Bạch đã khiến nàng không còn tự tin để có thể thuyết phục bản thân mình được nữa.

Nàng đề phòng, từ chối:“ Không cần đâu, em sẽ gọi taxi.”

Sầm Lộ Bạch mấp máy môi, nhưng cuối cùng không phát ra âm thanh.

Khương Chiếu Tuyết đi rồi.

Những lời cuối cùng còn lại trước khi đóng cửa là: “Đừng làm phiền Minh Nghiên nữa.”

Ánh sáng trong mắt Sầm Lộ Bạch vụt tắt.

Cô là người duy nhất còn lại đứng lặng lẽ trong phòng khách rộng lớn này.

Đồng hồ trên tường lặng lẽ chuyển động, trên bàn trà trong phòng khách, điện thoại di động rung không ngừng. Ở phía xa, trong một góc được rèm che kín, có một bức tranh tỉ mỉ tuyệt đẹp mà cô đã trân trọng rất nhiều năm——

Một bản vẽ của Trương Văn Vĩnh.

Một bức tranh treo trên hành lang nền khi họ gặp nhau lần đầu trong bảo tàng nghệ thuật, và Khương Chiếu Tuyết cũng đã đấu tranh vì cô.

Sau khi dự tiệc sinh nhật tối nay, cô sẽ mượn sự trêu chọc của Cao Ngọc để thú nhận mọi chuyện với Khương Chiếu Tuyết. Nếu Khương Chiếu Tuyết có thể chấp nhận, cô sẽ nói cho cho nàng đáp án mà nàng muốn nghe—— Câu trả lời cho việc tại sao cô lại thích tranh của Trương Văn Vĩnh.

Có lẽ, Khương Chiếu Tuyết sẽ không muốn biết nữa.

Tư thế thẳng lưng của Sầm Lộ Bạch bỗng gục ngã.

Nước mắt của cô, cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô đứng lặng trong bóng tối rất lâu, giống như một cột mốc bị bỏ lại nơi hoang vu, dần dần bị màn đêm nuốt chửng.

Xin lỗi, xúc phạm em rồi.

Xin lỗi, vì đã yêu em khi chưa được cho phép.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.