Trình Thiên Diệp đang đọc bức thư Tống Tương công Tống quốc gửi tới.
Trong thư, ngôn từ khẩn thiết biểu đạt hi vọng hai nước hữu hảo bang giao, theo thư còn tặng kèm không ít quốc lễ quý trọng.
Sau khi đọc xong, Trình Thiên Diệp cong môi cười, nàng nhìn về phía Tư khấu tả sử Trình Phượng đang gác đêm mà vẫy tay.
Trình Phượng giữ kiếm, đi đến cạnh nàng.
Trình Thiên Diệp đẩy phần quốc thư này tới, duỗi hai ngón tay đặt lên một hàng chữ: “Tịch thu gia sản, cách chức làm thứ dân.”
Trình Phượng nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó, hàm dưới căng chặt.
“Thế nào? Nếu trong lòng ngươi vẫn còn hận, ta có thể cho gã chết.”
Hồi lâu sau, nàng thấy người đang mặc y phục thị vệ đó khẽ lắc đầu: “Không. Tiểu nhân như vậy không đáng để ta cứ canh cánh trong lòng.”
Trình Thiên Diệp nhìn y: “Đã như vầy, quá khứ của ngươi, sẽ kết thúc hôm nay. Từ giờ trở đi hãy chỉ nhìn vào tương lai.”
Lúc Diêu Thiên Hương tiến vào, nàng ta đi lướt qua Trình Phượng vào cửa.
Diêu Thiên Hương quay đầu nhìn quanh.
“Trình Phượng này trông thật ưa nhìn. Chỉ tiếc quá lạnh lùng, cái mặt trông y như một tờ giấy.” Nàng ta chen vào ngồi cạnh Trình Thiên Diệp, Trình Thiên Diệp dịch qua nhường chỗ cho nàng ta.
“Nhưng vừa rồi ngươi đã làm gì hắn vậy? Ta thấy biểu cảm của hắn là lạ.” Diêu Thiên Hương liếc nhìn Trình Thiên Diệp: “Kiều Sinh ở tiền tuyến liều mạng vì ngươi, nhanh như vậy ngươi đã có niềm vui mới rồi hả?”
Trình Thiên Diệp giơ tay búng lên trán nàng ta: “Lại hồ đồ, ngày mai ta sẽ đưa Tư Mã Đồ nhà ngươi sung quân đi tiền tuyến đấy.”
Diêu Thiên Hương khoác tay Trình Thiên Diệp: “Đừng làm khó nhau mà, hai ta đi ngâm suối nước nóng đi ha?”
Trình Thiên Diệp dẫn theo Diêu Thiên Hương, dưới sự hộ vệ của binh sĩ, kiệu xe đi về phía Tây Sơn.
Lúc qua cổng thành, nàng nhìn thấy không ít binh lính đang xây dựng tường thành.
Trình Thiên Diệp cho ngừng rồi xuống xe ngựa, nghỉ chân quan sát một hồi. Nàng kinh ngạc phát hiện, tường thành ở thời đại này không phải được xây bằng gạch, mà là lấy đất nung đổ vào tấm ván trúc rồi trộn lên, khá giống với cách trộn xi măng khi xây nhà ở hiện đại, rồi nện thủ công nhiều lần, khi nào cứng lại mới thôi.
Vì thế, khắp cả công trường toàn trông thấy binh sĩ ở trần, thay phiên nện, xen lẫn vào đó là tiếng vang của chùy nện lên đất.
Một quan viên giám sát công trình nhìn thấy Trình Thiên Diệp thì vội vàng đi qua đội ngũ gánh đất, chạy đến trước mắt Trình Thiên Diệp.
Trình Phượng bước ra, ngăn trước Trình Thiên Diệp: “Người đến là ai? Trước mặt Chúa công, không được lỗ mãng, hãy xưng tên ra.”
Người nọ mới phát hiện mình đã thất lễ, hắn vỗ vỗ quan phục đã bẩn đến mức sắp nhìn không ra màu sắc, quỳ xuống đất hành lễ: “Biện Châu Tư Không sắc phu, Thôi Hựu Ngư, bái kiến Chúa công.”
Trình Thiên Diệp nhớ ra, nàng đã gặp người này lúc từng cùng Tiếu Cẩn dò xét Biện Hà. Bởi vì rất có tâm trong việc phòng lụt, người này đã để lại cho nàng ấn tượng rất tốt.
Đương nhiên, lúc ấy nàng chỉ chú ý đến hắn trong một đám quan viên Biện Châu, là bởi vì trên người hắn có một màu tím nhạt.
Trình Thiên Diệp nhìn nam nhân phục quỳ trước mắt, từ đầu đến chân hắn đều là bùn đất, không biết hắn đã ở công trường này bao lâu rồi, nàng cười nói: “Đứng lên đi, ta nhớ ra ngươi rồi. Lần trước gặp ngươi, không phải ngươi là châu Tư không sao? Sao lại càng ngày càng thụt lùi thế? Từ Tư không xuống Tư không tá sử, rồi xuống Tư không sắc phu. Mới mấy tháng mà xuống đến tận hai bậc cơ à.”
Thôi Hựu Ngư đứng dậy, vỗ vỗ đất trên đầu gối, sắc mặt buồn bã: “Hạ quan không có công, đã nhiều lần làm sai chuyện, may mắn tân nhậm Biện Châu Mục Hồng đại nhân không so đo với ta, còn cho ty chức làm công việc mà bản thân mình am hiểu.”
Trình Thiên Diệp thiết nghĩ người này là một “gã khờ” cổ hủ, không biết biến báo, ở trong quan trường không hòa đồng lắm.
Lần trước lúc vừa gặp mặt, nàng thấy hắn đã đắc tội với toàn bộ đồng sự và thượng cấp, vậy mà bản thân còn không hề tự giác.
Đại khái phương diện thuỷ lợi và kiến trúc của hắn quả thực chuyên nghiệp và nghiêm cẩn, có chỗ hơn người, mới có thể miễn cưỡng ngồi trên vị trí Châu này thôi.
“Thôi sắc phu, ta hỏi ngươi, tường thành này dùng đất nung để xây, có thể bền chắc không? Có dễ bị vỡ không?”“Không, không, hạ quan đốc xây tường thành, tuyệt không có khả năng bị sụp.” Đại khái là dính đến lĩnh vực nghiệp vụ của mình, Thôi Hựu Ngư đỏ mặt lên phản bác, thoáng chốc đã trở nên lanh mồm lanh miệng.
Từ trong tay áo, hắn lấy ra một chồng bản vẽ về nền mống của tường thành, chu vi xung quanh của tường thể, yêu cầu về độ cứng của đất nung, giải thích một cách thao thao bất tuyệt.
Hơn nữa, hắn còn dẫn nhóm Trình Thiên Diệp đi lên tường thành đoạn đã tu sửa xong để hóng gió.
Trình Phượng rút bội kiếm ra, vung kiếm chém mạnh vào mặt tường xây bằng đất nung, chỉ nghe thấy tiếng keng, trên mặt tường chỉ lưu lại vẻn vẹn một vết cắt nhỏ.
“Quả nhiên là chắc chắn.” Trình Thiên Diệp sờ lên mặt tường trông như nham thạch này, tán dương trí tuệ kiến trúc của cổ nhân: “Nếu xây dựng thành như vậy, địch nhân kia có dùng đá tảng để ném cũng không bể nhỉ?”
Thôi Hựu Ngư hiếm khi được thượng cấp khẳng định, trong lòng vô cùng vui mừng: “Hồi bẩm Chúa công, nếu toàn bộ tường thành Biện Châu, đều chọn dùng tiêu chuẩn xây dựng này, thần có thể cam đoan bất luận địch nhân ném đá hay dùng đao, đều khó thể phá vỡ tường thành từ phía ngoài. Trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?” Trình Thiên Diệp hỏi.
“Trừ phi dìm nước hoặc hỏa thiêu.” Thôi Hựu Ngư cúi đầu đáp: “Nung đất tạo tường, sợ nhất là hai thứ này. Bất luận tường thành chắc chắn đến đâu, nếu dìm nước nửa tháng, cả móng cũng phải sụp đổ.”
“Dìm nước...” Trình Thiên Diệp đứng ở đầu tường, nhìn về phương bắc.
Giờ phút này, phía bắc Biện Châu là Kỳ Huyện.
Trên tường thành kiên cố.
Thủ tướng Kỳ Huyện Cam Diên Thọ đứng ở đầu tường, nhíu chặt mày rậm, nhìn thành trì dưới chân đang bị ngâm trong nước sông cuồn cuộn.
Phía sau hắn, lính tráng ngồi xổm trên đầu thành, sống nhờ vào gạo nếp được đun nửa chín nửa sống trong vại để chống đói qua ngày.
Trong thành, nước cuồn cuộn khắp nơi. Mặc dù có lương thực, nhưng không thể nhóm lửa nấu nướng, tất cả đồ gỗ, ngay cả xà ngang, đều phải bị dỡ xuống để nấu cơm. Thậm chí dân chúng phải treo hũ, giơ cao bó củi, miễn cưỡng hâm nóng lại cháo hạt dẻ nửa chín nửa sống trong nồi ăn qua bữa.
Đồng thời, bởi vì ngâm nước một thời gian dài, gia súc, người ngựa bị chết còn không có chỗ chôn. Trong thành dần dần phát tán dịch bệnh, có xu hướng không thể kiểm soát được.
Cách hơn hai mươi dặm bên ngoài là đất bằng khô ráo.
Trên đó có vô số túp lều màu đen.
Thân cây thô to tạo thành hàng rào bao bọc quân doanh Tấn quân, bên ngoài quân doanh là cự mã và sừng hươu dữ tợn, cờ trong doanh địa giương cao, kỵ binh ra vào, đi đi lại lại chỉnh tề.
Tấn quân Hiệu úy Mặc Kiều Sinh, đã dẫn đội vây khốn Hoạt Huyện hơn nửa tháng, nhưng lại chưa bao giờ phát động đợt công kích nào.
Ban đầu, Cam Diên Thọ nghe nói Tấn quốc phát binh muốn chiếm Kỳ Huyện, trong lòng của y không hề kinh hoảng.
Tuy Kỳ Huyện không lớn, nhưng y đóng ở đây nhiều năm, binh tinh lương đủ, thành trì chắc chắn, dân tâm quy phục.
Dưới có Vệ Huy, trên có Hoạt Huyện hộ cánh, sẽ luôn hỗ trợ y.
Bất luận đại tướng Tấn quân Mặc Kiều Sinh này công kích nơi nào, hai nơi còn lại sẽ luôn tùy thời tiếp ứng, hình thành xu thế giáp công.
Nếu quân địch bại, họ sẽ truy đánh, nhất định khiến địch sa vào Hoàng Hà.
Nếu quân địch tiến, y chỉ cần ở yên trong thành, cố thủ không ra, lương thực trong thành cũng đủ cho toàn quân sử dụng nửa năm.
Y sớm an bài vườn không nhà trống, lương thảo quân địch không đủ sẽ chỉ có thể không đánh mà lui.
Nhưng ai ngờ Mặc Kiều Sinh này lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trong vòng một ngày đã nhanh chóng chiếm đóng Vệ Huy.
Sau đó đại quân chạy đến Kỳ Huyện rồi lại vây mà không công.
Mỗi ngày chỉ thấy đa số dân phu trong quân khiêng cuốc đẩy xe, ra ra vào vào.
Khi đó, Cam Diên Thọ đã biết Mặc Kiều Sinh muốn làm gì, đây cũng là chiêu mà y sợ hãi nhất.
timviec taitro
Y biết Tấn quân cần phải chia ra tiến đánh thượng du Hoạt Huyện. Thế nhưng, y bị vây khốn ở trong thành phải thúc thủ vô sách.
Thế địa Hoạt Huyện nằm ở thượng du Kỳ Huyện, lại giao với Hoàng Hà và Vệ Thủy.
Mặc Kiều Sinh nắm bắt điểm yếu của phòng ngự chính là Hoạt Huyện, đào kênh rạch, móc đê khai thông sông.
Cam Diên Thọ chỉ có thể hằng ngày đứng ở đầu tường, bị vây bên trong tường thành.
Y trơ mắt nhìn những binh lính kia dẫn nước đào khoét tường thành.
Y trơ mắt nhìn nước Hoàng Hà cuồn cuộn chảy đến, dìm nước cả thành.
Chỉ có hai con đường đang chờ y, chết hoặc là không chiến mà hàng.
Tấn quân không bỏ ai, vậy mà muốn đạp đổ thành trì nhiều năm khổ tâm của y.
Cam Diên Thọ thở thật dài, không biết vì sao Chúa công lại đi gây chuyện với một đối thủ cường đại như vậy.
Nhiều thế hệ nhà y đều là gia thần của Hàn gia, từ nhỏ y đã nguyện trung thành với quân chủ Hán Dương. Nhưng thật ra đáy lòng của y vô cùng chướng mắt quân chủ Hàn Toàn Lâm này. Đây là một kẻ hoang dâm vô đạo, chỉ biết say mê thanh sắc khuyển mã [1].
[1] thanh sắc khuyển mã: ý chỉ cuộc sống xa hoa nhàn nhã chỉ biết ca hát, sắc đẹp và chơi bời. Thanh: ý nói ca hát; sắc: sắc đẹp, phụ nữ; khuyển mã: người giàu có nhàn nhã, chơi chó, cưỡi ngựa.
Cam Diên Thọ nhớ tới tin đồn mà y nghe được.
Quân chủ vừa ý sắc đẹp của Mặc Kiều Sinh, cưỡng bức không thành, lại hoang đường đến mức lấy Kỳ Huyện ra làm điều kiện để đổi lấy một nam nhân dụng binh như thần như vậy vào hậu cung của gã, chỉ muốn tìm thú vui giường chiếu.
Quân chủ Tấn quốc Tấn Việt hầu thầm thịnh nộ. Sau khi đánh lui Khuyển Nhung, chuyện đầu tiên y làm là tấn phong Mặc Kiều Sinh thành tướng, phát binh một vạn, tới lấy Kỳ Huyện. Không phải là vì để cho hắn tự mình rửa sạch vết nhơ lần trước sao?
Cam Diên Thọ nhắm nghiền hai mắt, gọi phó quan của mình: “Giơ cờ hàng, mở thành, xin hàng.”
Hồng thủy rút đi.
Trên tường thành Kỳ Huyện, đổi thành quân kỳ Tấn quốc.
Mặc Kiều Sinh cưỡi ngựa, đứng phía dưới cổng thành, hắn ngẩng đầu nhìn tòa cổ thành nguy nga, trên cổng thành đề hai chữ to đã sờn —— Kỳ Huyện.
Hắn nhớ đến đêm mưa đen kịt đầy tuyệt vọng đó.
Hàn Toàn Lâm với sắc mặt đáng ghê tởm lắc lư trước mắt mình. Gã thất phu khiến người người chán ghét này dám lấy ra một tòa thành trì khổng lồ để đổi, gần như muốn đè oằn lưng của mình.
Hắn không thể tin được bản thân có giá trị như vậy, có thể khiến Chúa công lựa chọn kẻ vừa hèn mọn vừa nhỏ bé là mình đây.
Hắn thậm chí đã gần như khuất nhục mà muốn thỏa hiệp.
Nếu không phải Chúa công cố níu lấy trái tim đã lụi tàn của hắn.
Vì sao lúc ấy Chúa công có thể kiên định, dõng dạc tuyên bố trước mặt mọi người rằng hắn còn có giá trị hơn so với tòa thành trì này.
Đối mặt với nhiều nghi vấn và chửi bới, trong lòng Chúa công cũng phải gánh chịu rất nhiều áp lực.
Hôm nay, ta thật sự đã làm được, không đánh mà thắng, nắm lấy Kỳ Huyện.
Không chỉ một tòa thành, mười tòa, mà cả trăm tòa.
Ta muốn cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết rõ giá trị của Mặc Kiều Sinh ta, không phải là người mà thành trì hèn mọn này có thể so sánh.
Chúa công, ta sẽ khiến người tự hào.
Ta có thể làm cho người sừng sững đứng trên đài cao, bễ nghễ nhìn những kẻ lúc trước đã chửi bới người kia.